PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 226

mới bình thản lặp lại: “Buông ra!”

Kiệt quệ!

Dạ Tịch vừa dứt lời, cánh tay Phượng Âm thõng xuống. Dạ Tịch nhìn

bàn tay nàng buông xuống, mịn màng trắng nhợt, bàn tay viết chữ rất đẹp,
bàn tay nắm trường thương trăm cân vung múa. Chỉ một khắc trước nàng
còn cố sức giữ chặt hắn nhưng giờ lại đã buông xuôi.

Nói không rõ cảm giác gì, vốn không mong chờ nên khi nàng không

còn nắm lấy tay áo hắn, trái lại hắn đã có chuẩn bị.

Hắn nhìn nàng, thấy nàng lặng lẽ đứng đó, đầu cúi xuống, tay nắm

thành quyền không biết đang nghĩ gì. Nước mắt từng giọt rơi xuống với vẻ
đau đớn đang cố nén chịu.

Hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi xoay người rời đi.

Rõ ràng đã chuẩn bị tốt nhưng khi thấy nàng rơi lệ, hắn lại không kiềm

được muốn quay lại, làm một hôn quân mà đồng ý tất cả yêu cầu của nàng.
(Anh là ‘quân’ thật đấy nhá)

Chỉ mong có được nụ cười giai nhân.

Thật là hoang đường…

Đi trên hành lang dài, Dạ Tịch nhắm mắt, hít vào một hơi thật sâu.

– Cho nên, nhất định không thể kéo dài sự hoang đường này.

Phượng Âm nhìn theo bóng hắn.

Nếu theo phong cách trước đây của nàng, giờ ắt hẳn sẽ đuổi theo, cùng

lắm là đánh nhau cũng không thể để hắn sống tử tế được, liều chết quấn
quít buộc đối phương đáp ứng. Trừ phi đối phương chết, hoặc nàng chết,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.