PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 231

tức vươn ra.

Nhưng chỗ người đang rơi, dòng nước cuốn rất mạnh, Phượng Âm

bám theo sát nàng cũng chỉ rớt lại phía sau, chứ đừng nói đến bắt được
nàng.

Hai người cùng bị cuốn đi, Diệp Tiếu sau cùng cũng được Phượng Âm

giữ được, kéo ra khỏi dòng nước siết. Bấy giờ toàn thân Diệp Tiếu đã bị đá
rạch chồng chéo vết thương, máu hòa vào nước rồi người lại bị dạt ra.

Phượng Âm gắng kéo Diệp Tiếu lại. Nàng cũng đã mệt lắm rồi.

Dòng nước lũ bất thường này có sức công phá quá mạnh, kết giới dần

đến cực hạn, Phượng Âm không biết nó có thể trụ được bao lâu nên đành
cố gắng bơi đi.

Đột nhiên một dòng nước khác vọt lại, Phượng Âm cảm thấy kết giới

chặn lại được một chút rồi lập tức rách toạc, mở đường cho nước lũ cuốn
theo vô số tạp vật phủ chụp lấy làm nàng hít thở không thông. Diệp Tiếu
cũng bị tuột khỏi tay, Phượng Âm vùng vẫy muốn đến chỗ nàng nhưng vừa
cử động toàn thân đã bị tạp vật cắt phải. Động tác của nàng thoáng khựng
lại, một lát sau, khi nàng quay đầu, Diệp Tiếu đã mất tích.

Phượng Âm lo lắng muốn quay tìm nhưng toàn thân đều rã rời, ngay

cả sức để bơi cũng không còn, vừa động vết thương đã đau đớn khôn cùng.

Nàng cố gắng vẫy vùng trong dòng nước, cố gắng đến gần như tuyệt

vọng.

Không biết là khi nào, một luồng sáng từ đáy nước phóng thẳng lên,

theo sau là nam tử áo trắng đang ôm chặt nữ tử mình đầy rẫy thương tích
bơi lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.