PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 233

Không còn ý thức.

Giữa mông lung nàng thấy mình đang khóc.

Nhưng rồi lại thấy, thật ra không phải khóc, nàng đang cười, cười hơi

khó coi một chút mà thôi.

Nàng bỗng dưng nghĩ, nếu Dạ Tịch của nàng ở đây thì tốt rồi.

Người thiếu niên ấy nhất định sẽ bảo vệ nàng giống Bách Lý Quân

Hoa bảo vệ Diệp Tiếu.

Người thiếu niên ấy nhất định sẽ nói với nàng, Phượng Âm, nàng là

người quan trọng nhất trong đời ta.

Nhất định…

Nhất định là vậy.

Nhưng thiếu niên ấy chỉ tồn tại trong ảo cảnh, từ khi ra khỏi ảo cảnh,

kết cuộc đã định là chấm hết.

*******

Dạ Tịch giữa tiếng cười nói ồn ào của đám đông mà vén khăn cho

Bích Hoa.

Dưới ánh nến, nữ tử mắc cỡ đỏ mặt, bàn tay vô thức nắm chặt y phục

trên đùi.

Nàng trang điểm rất đẹp, ánh nến rọi vào càng tôn lên vẻ kiều diễm.

Dạ Tịch im lặng ngắm nàng, trong đầu không biết là nghĩ gì, một lát sau,
cũng nở nụ cười: “Bích Hoa, hôm nay nàng thật đẹp!”

“Vậy ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.