PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 238

“Thiên giới?” Bích Hoa cau mày, “Hôm nay là ngày thành thân của

chúng ta …”

“Lệnh chiến có quản thời điểm đâu. Đừng lo,” Dạ Tịch vỗ lưng nàng,

trấn an nói, “Năm đó, cha mẹ nàng đều chẳng phải cũng thế sao. Khi nào
về ta sẽ mang cho nàng Hải hoa Bắc Hải, chịu không?”

Hải hoa Bắc Hải là tặng phẩm năm đó cha mẹ nàng đã tặng nhau để

biểu đạt tình ý. Nghĩ đến ngay cả chuyện này hắn cũng biết, Bích Hoa càng
vui vẻ nên lập tức gật đầu: “Chàng đi đi.”

Nghe nói thế Dạ Tịch không do dự nghiêng người ra khỏi cửa.

Trước hắn đã đặt Kết Hồn đăng trong phòng ngủ. Quả nhiên không

ngoài sở liệu, đẩy cửa ra, luồng tiên khí quen thuộc ập đến, ánh vào mắt là
vầng sáng chói lòa bồng bềnh, cả căn phòng chìm trong vầng sáng đó. Bên
cửa sổ cách đó không xa, ánh trăng như nước lênh láng, giữa màn sáng xuất
hiện một người quanh thân tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo.

Áo trắng như tuyết, bên hông đeo một cây sáo ngọc tua đỏ, y đứng

dưới ánh trăng, đầu ngửa ra sau, cảm thụ cơ hội hồi sinh hiếm có.

Cảm giác được hắn đến, y quay đầu, cười thật tươi nhưng câu đầu tiên

lại là, “Những lời ban nãy ta đã nghe được, đi cứu nàng đi, nơi này để ta xử
lý.”

Dạ Tịch nhìn bằng hữu tốt đã mấy vạn năm không gặp đang hiện diện

trước mắt mà tâm tình phức tạp khó phân. Một lát sau, hắn cả cười: “Bích
Hoa cô nương không sợ chết, chỉ sợ đau, đừng để nàng ta biết chân tướng.”

Nói xong, hắn xoay lưng đi mà lòng nổi sóng.

Vừa vui sướng, lại…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.