PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 240

được hỗn loạn mà phải sáng suốt.

“Ngươi vì sao muốn giết ta?” Nàng lên tiếng mà âm điệu run run.

Thanh Hòa không trả lời, nàng lại mạnh mẽ nói: “Ngươi có biết phu quân
ta là ai không? Chàng là Tán tiên hàng đầu, là kỳ tài ngút trời, dù là phàm
nhân tu luyện thành tiên nhưng cũng có thể một mình độc chiến cả tộc, là
một cao thủ đích thực. Hôm nay nếu ngươi giết ta… Chàng rất yêu ta,” nói
rồi mắt nàng đỏ hoe, “chàng chắc chắn sẽ bằm thây ngươi vạn đoạn báo thù
cho ta.”

Nói ra những lời này trái tim nàng cũng bình tĩnh hơn.

Như vừa tìm được chỗ dựa, tìm được nơi ỷ vào. Nàng dùng mu bàn

tay lau đi nước mắt trên mặt, Thanh Hòa lắc đầu, không nói không rằng
nâng thanh sáo ngọc lên.

Một tia sáng lóe lên, Bích Hoa bị chú định đứng yên.

Nàng cảm giác có cái gì đó xẹt qua cổ mình, lạnh giá, sắc nhọn. Lát

sau, máu từ cổ nàng phun ra.

Ba hồn bảy vía của nàng từ trong cơ thể tản ra, y thổi cây sáo ngọc

trong tay, nàng trơ mắt nhìn hồn phách mình từng tấc từng thước vỡ nát
thành tro bụi.

Nàng chỉ có thể ngây người nhìn hắn, nhìn bàn tay hắn vươn ra giữa

quầng sáng như ảo như thật, từ từ đi vào miệng nàng, sau đó lôi kéo, xé
rách, móc ra trái tim nàng từ trong lồng ngực. Nàng thấy mắt cay xè, bất
giác trước mắt hiện lên khung cảnh cuối xuân năm ấy, một nam tử bạch
sam lam bào, mình đeo ngân kiếm, đạp trên bậc thang đá lên đỉnh Linh Hoa
Sơn.

Khi đó đúng dịp hoa cỏ héo tàn, đào hoa trên Linh Hoa Sơn rơi rụng,

nương theo gió, đèn hoa rực rỡ khắp núi lay động theo cánh đào bay tán

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.