PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 251

Hắn không nói gì nữa, lẳng lặng đến bên cột chống trời tu bổ kết giới

rồi xoay người rời đi.

Hồng Hoang sau rốt cũng trở lại yên tĩnh. Bầu trời xanh trong như vừa

được gột rửa, vầng thái dương rạng rỡ, mặt đất rạn nứt và những luồng gió
còn mang theo bụi đất thốc lại, giống như trong ký ức của họ.

Phượng Âm ngồi dưới đất, nhìn theo bóng hắn khuất xa.

Tâm tình cứ mơ mơ thực thực. Nhưng khi nhắm mắt lại vẫn có thể

nhìn thấy, cái ngày đen tối ấy, người thiếu niên che chắn cho nàng ở phía
sau, một tay chấp kiếm, dáng người cao ngất như tùng. Bóng dáng thiếu
niên dập dờn cùng bóng người đang càng lúc càng xa, chẳng phân rõ ai với
ai, mà có lẽ vốn đã chẳng thể phân rõ được.

Nàng đợi một hồi mới thấy Mộc Tử Du mang theo đám người Giản

Hề quay lại. Họ đưa nàng về thiên giới, rồi sau đó mang theo bản thể của
Thanh Hòa đến Thuỷ Tinh Cung tìm Dạ Tịch. Nàng cũng muốn đi nhưng
Đại Miêu ngăn nàng lại, giải thích: “Bách Lý đảo chủ sẽ đi cùng bọn ta,
hắn và Dạ Tịch Nguyên quân là bằng hữu, có lẽ Dạ Tịch Nguyên quân sẽ
nể mặt hắn.”

Nghe thế Phượng Âm mới yên lòng chìm vào giấc ngủ. Lúc ngủ, nàng

mơ thấy một luồng sáng phía trước. Nàng đang đi trên một con đường nhỏ
âm u chìm trong bóng tối, xung quanh trống rỗng, phía trước chỉ có một
luồng sáng nhạt.

Nàng cố gắng chạy trốn, gấp gáp chạy về phía trước vì dường như có

ai đó đang gọi nàng, những âm thanh rất quen thuộc gần gũi. Nàng chạy
càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp, một lúc sau cũng đến được phía
ánh sáng.

Những tia sáng chói lòa đập vào mắt làm nàng bị lóa, hồi sau, trải ra

trước mặt là cánh rừng ngô đồng ngun ngút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.