PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 259

“Vâng?” Phượng Âm hồi thần, ậm ừ đáp lại. Thanh Hòa kéo nàng

ngồi xuống vị trí chính đường, tiếp tục đề tài, “có một hôm ta mơ thấy
mình trở thành người đưa đò, ngồi trên thuyền chờ một người. Nơi đó rất
đẹp, nước sông trong vắt, cánh đồng hoa cỏ lau mênh mông dập dờn. Ta
mặc trường sam màu hoa hạnh, đầu đội nón vành bện trúc, thanh thản ngồi
đó.

Ta đã chờ rất lâu mới nghe được tiếng bước chân, sau đó ta thấy nàng

đang vén những cành cỏ lau cao hơn đầu người chạy về phía ta. Thật ra
nàng rõ ràng là đang muốn đi theo ta, tuy rằng ta cũng không biết sẽ đưa
nàng đi đâu nhưng ta đã chết lâu lắm rồi, ta nghĩ nơi duy nhất ta có thể đưa
nàng theo chính là Hoàng Tuyền.

“Ta đã hỏi nàng, có muốn theo ta không, lúc ấy bỗng một thiếu niên

xuất hiện.

“Hắn gọi tên nàng, nàng do dự. Cuối cùng thì nàng đã quay về.

“A Âm,” Thanh Hòa vẫn mỉm cười, đưa tay nhấc chén rượu đã rót đầy

trên bàn, uống cạn, “Không hiểu sao khi ta tỉnh lại, ta biết, ta đã mất nàng.”

Lời nói đến đây mang nét thương cảm nhưng sắc diện người trước mặt

lại thủy chung như một, không mảy may biến đổi. Hắn vẫn khoác lên đó nụ
cười thanh thản, nụ cười như đã được chạm khắc trên khuôn mặt, dù cho
trời sập đất nứt, hắn vẫn tiêu sái phong lưu.

Phượng Âm ngây ngốc nhìn hắn, nhìn người nàng đã từng yêu bao

nhiêu năm trời.

Trong bao năm ấy, nàng vẫn một mực đuổi theo hắn. Hắn là thầy, là

bạn, là người thân của nàng, cũng là người nàng yêu. Thời gian đằng đẵng,
nàng đã nghĩ mình sẽ nhớ thương hắn cả đời, nhưng sau khi nàng trưởng
thành, nhìn thấy quá nhiều những sinh sinh tử tử, chìm chìm nổi nổi, nàng
đã hiểu ra có đôi khi người yêu người, dù cho có là yêu đến khắc cốt ghi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.