PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 261

Đăng La cầm theo ngọn đèn màu xanh đứng ở ngoài cửa, ánh nhìn vô

bi vô hỉ dõi trông xa xăm, không biết đang nhìn gì.

Sau khi hạ táng Bích Hoa hoàn tất, Thanh Hòa để Phượng Âm đi trước

rồi mới đi tìm Dạ Tịch.

Lúc đó Dạ Tịch đang chống đầu nghỉ ngơi trên bàn trong thư phòng,

Thanh Hòa đi vào, đặt một cái bình nhỏ xuống trước mặt hắn. Dạ Tịch bị
tiếng động đánh thức, nhanh chóng mở mắt, thoắt rút kiếm. Thanh Hòa
nhanh tay chặn lại bàn tay đang đặt trên kiếm của hắn: “Là ta.”

Dạ Tịch dừng lại một chút mới ngẩng đầu lên. Thấy Thanh Hòa thì

mới yên lòng gật gật rồi ngồi lại chỗ mình, cầm lấy cái bình nhỏ Thanh
Hòa đặt trên bàn mà xoay xoay: “Đây là cái gì?”

“Ức tình.” Thanh Hòa nói, ngữ điệu vẫn thong dong nhàn nhã lại bỗng

dưng nghiêm túc, “năm đó huynh đệ chúng ta kết bái, từng uống máu ăn
thề, chúng ta sinh tử tương giao, họa phúc cùng chịu, hiện giờ ta có việc
muốn nhờ, ngươi có thể chấp nhận không?”

“Mạng của ta là do ngươi cứu,” Dạ Tịch cũng nghiêm túc, ngẩng đầu

nhìn người đang đứng, “dù ngươi có muốn ta chết cũng có gì không được?”

Hai người lẳng lặng nhìn nhau một lát, bỗng nhiên cùng cười.

Nụ cười đã kinh qua vạn năm phù hoa mây khói lại vẫn như thuở thiếu

thời, cùng uống rượu hát vang, chu du tứ hải thiên nhai.

“Chúng ta đã thiếu nợ A Âm quá nhiều.” Thanh Hòa thở dài, “Nàng

thích ngươi, ngươi hãy nhớ lại những chuyện đã từng phát sinh trong ảo
cảnh mà tái hợp cùng nàng đi.”

Nghe nói thế Dạ Tịch nắm chặt ‘Ức tình’ mà ngẩn người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.