PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 260

tâm cũng không nhất định có thể thiên trường địa cửu. Những gian nan
trong tình yêu không phải chỉ có sinh ly tử biệt, hiểu lầm gút mắt, đôi khi
hai người cùng trải qua một cuộc sống êm đềm, không có hiểu lầm, không
có oán hận, cũng không nhất định sẽ ở bên nhau mãi mãi.

Một trong những điều đáng buồn nhất trên đời chính là, ngươi còn yêu

người nhưng người đã không còn thương nhớ ngươi.

Không thương là không thương, không phải do hiểu lầm, không phải

cứ gạt bỏ hiểu lầm, không phải cứ cải tử hồi sinh, cũng không phải do
ngoại cảnh tác động, trong tình cảnh này, không có người đúng kẻ sai.

Phượng Âm mở miệng nhưng không biết nên nói gì.

Trước kia nàng vẫn nghĩ, nàng thiếu nợ Thanh Hòa quá nhiều, y là

người thân duy nhất còn lại của nàng, nên nàng phải cứu sống y. Nàng yêu
y như người thân, người thầy, người bạn; nàng yêu quãng thời gian ngắn
ngủi nàng có thể nhớ lại thông qua y; nàng yêu, là bởi có y ở bên nàng
không còn thấy tịch mịch nữa.

Nhưng bây giờ nàng không thể trốn tránh suy nghĩ, y cũng yêu nàng.

Nhưng tình yêu ấy nàng đã không còn có thể đáp lại được nữa.

Thấy nàng im lặng, Thanh Hòa thở dài, vươn tay xoa mặt nàng.

“A Âm,” hắn khẽ thì thầm, “đừng buồn rầu vì ta, ta có lỗi với nàng

nhiều lắm, từ giờ trở đi ta chỉ cần nàng vui vẻ là đã mãn nguyện rồi.”

“Người… người đối với ta tốt lắm rồi,” Phượng Âm khàn khàn nói,

“không hề có lỗi gì với ta hết.”

Thanh Hòa không nói nữa, y quay đầu nhìn về phía ngoài phòng linh

đường, biểu cảm khó đoán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.