PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 262

Ức tình có thể làm cho hắn nhớ lại quá khứ nhưng lại không thể cảm

nhận được. Hắn lúc đó đã sợ, nếu tình cảm quá sâu, hắn không thể tiến
hành kế hoạch, như vậy cả đời này hắn cũng không đi được đến bước cuối
cùng. Thế nhưng hắn lại không muốn, Thiên giới nợ hắn, hắn nhất định
phải đòi lại, cho nên hắn mới cố ý dùng.

Giờ hắn đã hiểu rõ quá khứ giữa hắn và Phượng Âm, nhưng lại không

cách nào yêu hận cho được.

Hắn không biết nên giải thích thế nào với huynh đệ của hắn, chỉ đành

xoay xoay cái bình, khô khốc nói: “Ta sẽ thử.”

“Được.’ Thanh Hòa gật đầu, lại có vẻ lo lắng, “nàng… ngươi định thế

nào?”

“Âm dương phiên.” Dạ Tịch không chút do dự. Thanh Hòa nhăn mày:

“Nhưng sẽ làm tổn thương nàng?”

“Sau khi thành sự, nàng muốn gì ta đều cho nàng hết.”

“Tổn thương là trái tim.” Thanh Hòa không đồng ý, mày nhíu chặt,

“Tim nếu đã chịu thương tổn thì ngươi làm thế nào?”

“Bù đắp.”

“Nếu không trở lại trọn vẹn, ngươi sẽ làm sao?”

“Ta sẽ dùng tứ hải bát hoang, ngàn năm vạn năm bù đắp, sao không

hoàn vẹn được?” Dạ Tịch cười, “Thanh Hòa, ngươi đừng lo.”

Thanh Hòa vẫn không thả lỏng được, nhưng hai người đều biết chuyện

đã nói đến đây thì không thể nói thêm được nữa.

Hai người lại trao đổi thêm một lát rồi Thanh Hòa cáo từ. Y đi rồi, Dạ

Tịch cầm lấy Ức tình, suy nghĩ chốc lát rồi bật cười gượng, sau đó đập nát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.