PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 296

Hắn vì sao không chết trong kiếp nạn diệt thiên ở Hồng Hoang? Chết

vào khoảng thời gian tươi đẹp nhất của đời nàng? Bởi như vậy sẽ không có
âm mưu, không có người nói với nàng, với tình yêu của nàng rằng tất cả chỉ
là giả dối.

Nàng đã nắm giữ hạnh phúc cuộc đời, niềm vui lớn lao đó hóa ra lại

chỉ là bọt nước hư ảo trong một âm mưu đen tối.

Cả người run lẩy bẩy không kiềm chế được, nước mắt nàng trượt dài

lại không biểu đạt được hết nỗi đau xé tâm can.

Vì sao lại thế này…

Nàng nghĩ, nàng vốn đã nghĩ, khi nàng dùng tánh mạng đánh đổi, đợi

Thanh Hòa trở về thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.

Nàng sẽ có tình yêu hoàn mỹ, có thân tình chân thật, có bằng hữu

vững bền.

Nhưng đương lúc nàng hy vọng thì lại nghênh đón một sự thật tàn

nhẫn ngần này.

Nàng từng nghĩ mình thật đáng thương, thật đáng buồn đến mức

không thể buồn hơn được nữa.

Mãi đến hôm nay nàng mới hiểu được, hóa ra trên đời này thật sự có

chuyện tàn nhẫn đến độ ngươi chưa bao giờ dám tưởng tượng đến.

Nàng bật cười thành tiếng, rồi cười lớn hơn, cuối cùng hóa thành tiếng

gào thét.

Nàng kéo theo Diệp Tiếu lui xuống, vừa khóc vừa cười chỉ vào Dạ

Tịch và Thanh Hòa.

“Các ngươi… đủ độc ác, thật độc ác!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.