PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 40

Lần thứ hai, đại chiến Thần Ma tuy rằng thanh thế không bằng lần đầu

nhưng nàng lại chạm phải quân chủ lực của đối phương trên chiến trường,
còn bị vây khốn bên trong Linh Hư Ảo Cảnh ngàn vạn năm khó gặp, nếu
không phải Diệp Tiếu bị thương có vẻ bi thảm thì phỏng chừng nàng sẽ trở
thành ‘đệ nhất bi kịch’ chứ không phải ‘đệ nhị bi kịch’ trong cuộc chiến
này.

Nói đến Linh Hư Ảo Cảnh, nàng vẫn hận không thôi. Bên trong Linh

Hư Ảo Cảnh mênh mông hoang hoải, cất giữ cả trời đất còn được. Nhưng
bên ngoài nó lại vô cùng nhỏ, hơn nữa còn căn cứ vào hoàn cảnh mà biến
màu, bình thường vốn không thể nhìn ra, càng đáng giận là… nó rất hiếu
động, nó có thể chạy nhảy, mỗi ngày bôn ba ngàn dặm, rảnh hơi chạy
quanh thế giới vào vòng. Vì thế, nếu ngươi đụng phải nó thì không có cách
nào tránh được, nếu muốn tìm nó thì rất ư là khó khăn. Xui xẻo là Linh Hư
Ảo Cảnh đối với tiên nhân bình thường mà nói có lẽ cả đời cũng không gặp
phải, tỷ lệ gặp được nó cũng bằng như trúng thưởng, vậy mà cái tỷ lệ ấy lại
rơi trúng nàng hai lần.

Hai lần đó!

Nàng chất chứa đủ loại cảm xúc bi phẫn, từ từ hồi tỉnh sau cú ngất.

Đập vào mắt là một cây cổ thụ khổng lổ với lá cây màu xanh, nhánh cây
màu trắng, quanh thân có rất nhiều đom đóm đang phát sáng khiến cây cổ
thụ tỏa ra thứ ánh sáng nhu hòa trong bóng đêm.

Trên cây có một loại quả như quả đào, nhìn có vẻ rất ngon nhưng

Phượng Âm thấy quả đào này thì lại sững sờ, chậm rãi nói: “Linh Hư
quả…”

“Tỉnh rồi?” Một giọng nói thanh trong vang lên, trong đó có chút tắc

nghẽn. Phượng Âm quay lại thấy Dạ Tịch đang ngồi dưới tàng cây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.