PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 38

Lúc này trời vẫn mưa, hắn lại không mang ô, toàn thân đều thấm

nước, không lâu sau thì ướt sũng, dáng vẻ chao đảo thật chật vật.

Phượng Âm được hắn thả ra khỏi lồng thì vẫn đi theo hắn, nhìn hắn đi

một chút rồi ngừng, ngừng rồi lại đi, không biết qua bao lâu, đột nhiên té
lăn quay trước cửa một căn nhà cũ nát. Sau khi hắn té xuống đã không
đứng lên nổi nữa, một mình lặng lẽ ngồi đó, ngẩng đầu nhìn đám mây đen
dày đặc trên trời không nói không rằng.

Phượng Âm rụt rè đi tới, lại rụt rè hỏi hắn: “Ngươi… khó chịu?”

Dạ Tịch vẫn không nói, đôi mắt đẹp trầm lặng nhìn trời, sau một hồi

mới chậm rãi hỏi: “Ngươi… có cha mẹ không?”

Không đợi Phượng Âm trả lời, Dạ Tịch lại nói tiếp: “Ta không có.

Sinh ra ta là thiên địa, nuôi ta là Hồng Hoang. Bình sinh cô độc, dù cho có
một ngày, ta mai xương dưới hoàng thổ cũng chẳng ai vì ta mà rơi nước
mắt.”

“Ngươi vì chuyện này mà khó chịu?” Phượng Âm ngạc nhiên, Dạ

Tịch không đáp, chỉ chậm rãi nhắm mắt lại, dựa vào cánh cửa gỗ nhìn
không chắc chắn, duỗi thân có vẻ muốn ngủ. Một lúc sau, giọng hắn lại
vang lên: “Khó chịu? Hay không khó chịu? Ta vì sao phải khó chịu? Vì sao
lại không khó chịu?” (Anh...xoắn não quá)

Nói xong, hắn cười nhẹ, nâng vò rượu lên uống ngụm cuối rồi thả ra,

vò rượu lăn lông lốc bên cạnh. Phượng Âm thở dài, thấy hơi thương cảm.

Tiên nhân đông đảo là vậy, đại hội Tây Thiên Phật hiệu tham dự cũng

đông, nói đến nói đi lại thường mơ hồ khó hiểu, nghe nửa ngày chẳng
những không hiểu đối phương đang nói gì, mà ngay cả người nói cũng
chưa chắc hiểu mình nói gì. Nhưng không biết thế nào, ngươi nói người ta
càng không hiểu, họ lại càng cảm thấy đạo hạnh của ngươi cao thâm, thế
cho nên Phượng Âm là kẻ nói chuyện vừa thẳng thắn vừa đơn giản nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.