PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 37

Bích Hoa nói xong thì xoay người đi, lệnh cho hạ nhân tiễn khách còn

mình trở về phòng. Dạ Tịch trầm mặc nhìn bóng người uyển chuyển, bờ
môi mỏng khẽ nhếch với vẻ giận dữ. Phượng Âm gần đó cũng cảm nhận
được áp suất không khí đang hạ xuống, bèn cúi đầu muốn giảm thiểu cảm
giác tồn tại của bản thân nhưng Dạ Tịch nào có quên nàng, trầm tư một lát
hắn quay lại, bỏ nàng vào lồng rồi xách xuống núi.

Sau khi xuống núi, Dạ Tịch không quay về Trường Hằng Sơn. Hắn đi

vào một trấn nhỏ, lại vào một tửu quán.

Lúc ấy trời đang mưa, tửu quán vắng hoe, Dạ Tịch chiếm vị trí gần

cửa sổ trên tầng hai, lặng lẽ uống rượu. Phượng Âm an vị một bên nhìn hắn
uống rượu.

Tư thế uống rượu của hắn rất tùy ý, không chút quy củ. Lúc nâng

chén, rượu lại sánh ra ngoài một ít, nhìn là biết không phải xuất thân trong
gia đình gia giáo rồi, nhưng vì hắn có lớp da đẹp nên động tác đó được hắn
thực hiện đều trở nên phong lưu phóng khoáng. Hắn không biết là đang suy
nghĩ gì mà cứ cau mày, rượu thì liên tục hết chén này đến chén khác, nhìn
thì như có vẻ mượn rượu tiêu sầu. Đến nửa đêm, Phượng Âm đã không
nhìn nổi nữa, thở dài nói: “Nguyên quân, ngươi theo đuổi thất bại có một
lần thôi mà, không cần vậy chứ. Ngươi còn có cơ hội…”

“Ngươi không hiểu.” Dạ Tịch liếc qua nàng, quyết đoán mở miệng.

Phượng Âm bị ngắt lời mà sinh giận, lập tức phản kích nói: “Ta không hiểu
cái gì?”

Dạ Tịch lại không nói, chỉ nhíu mày cười khẩy rồi tiếp tục uống rượu.

Phượng Âm cũng học theo hắn, cười khẩy rồi quay phắt đi, không thèm để
ý đến hắn nữa. Dạ Tịch cứ uống không ngừng, đến khi chủ quán đóng cửa
thì hắn vẫn ôm theo một vò rượu nghiêng ngả lảo đảo ra khỏi cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.