PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 76

Trời màu đỏ…

Không phải bởi trời bị biến thành đỏ mà bởi mắt nàng nhuốm máu đỏ,

qua màn máu lại thấy bầu trời như tắm trong màu xanh lam, tạo thành nửa
đỏ nửa xanh.

Sắc trời quen thuộc…

Nàng bỗng nhiên hoảng hốt. Cảnh tượng quen thuộc này, bầu trời

quen thuộc này, màu sắc quen thuộc này, khiến nàng trong chớp mắt như
được trở lại chiến trường ngàn vạn năm trước.

Cờ chiến, chiêng trống, bóng kiếm ánh đao…

Người ấy phảng phất như vẫn còn đó, nhân lúc phượng hoàng phun

lửa mà chém giết hàng trăm ngàn quân mã. Mái tóc đen như mực tung bay
phất phơ, vừa ngoảnh đầu lại trút xuống một đời phong tao…

Vì thế Phượng Âm bất di bất động.

Nàng ngoan ngoãn nằm tại chỗ, lẳng lặng nhìn trời. Nỗi mệt mỏi từ

đáy lòng dâng lên, mang theo chán chường kiệt quệ.

Thật ra có thể dùng phương thức tương tự hắn, chết ở nơi gần hắn, có

lẽ cũng không tệ.

Thanh Hòa…

Nỗi u uẩn tích tụ bấy lâu nay trào dâng, kéo theo sự tuyệt vọng vô

hình đầy tính hủy diệt. Nàng miễn cưỡng nằm ở nơi đó, cảm nhận được
móng vuốt nặng trịch của kẻ thù dẫm lên người nàng, tiếng xương cốt rạn
vỡ vang lên bên tai, một ngụm máu búng ra khỏi miệng, nàng bỗng nghe
thấy có tiếng người thét lên.

“Nghiệt súc!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.