PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 79

“Trên đời này sinh mệnh của vạn vật đều vô cùng trân quý, có được

không dễ. Nhưng nhân thần ngày nay sống quá mức thoải mái nên đã quên
mất sự quý giá của tánh mạng. Xem thường sinh tử, yêu hận ngông cuồng.
Phượng Âm,” Người ấy trong trí nhớ của nàng đang nâng chén hướng về
nàng ở xa xa, “Chờ ngươi trưởng thành, ta sẽ mang ngươi đi Hồng Hoang,
cho ngươi xem, trên đời này có rất nhiều sinh linh sống vĩ đại, gian khổ thế
nào.

“Cho nên, dù có gặp đau thương gì, có tuyệt vọng đến đâu cũng chớ

nói đến sự chết.” Hắn nhìn ánh trăng, khẽ thở dài: “Bởi vì, trên đời này có
những sinh linh, đối với những gì ngươi vứt bỏ lại cầu mà không thể, muốn
mà không được. Chúng ta có được là phúc rất lớn, hãy biết quý trọng.”

Thanh Hòa…

Phượng Âm nhắm mắt lại, thở dài.

Nhiều năm rồi, thiếu chút nữa đã quên mất lời dạy của người.

Không có người, cuộc sống quá đơn điệu dằng dặc, rồi lại không

muốn sống…

Người xem, ta thật khờ, nhưng cũng thông minh.

Lừa được mọi người nhưng chung quy vẫn không thể gạt được chính

mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.