PHÙ THUỶ XANH - Trang 104

Jane sợ hãi nói trong tiếng gió, “Quá muộn ấy ạ?"

Và cơn gió nổi lên gào hú trong tai họ, quất vào mặt họ, ném những bọt
nước biển mặn vào mắt họ. Không có mưa, không có sấm hay chớp, họ chỉ
nghe thấy tiếng gió và tiếng sóng biển ào ào. Họ loạng choạng lùi lại dựa
vào bức tường, bị cơn gió mạnh ép chặt vào đó. Ngoài kia trên cầu cảng, tên
họa sĩ khom đôi vai rộng về phía trước, tựa vào cơn gió để đứng thẳng. Hắn
ném cây bút vẽ đi, những tuýp màu và giấy bị gió thổi bay tứ tán. Hắn chỉ
ôm chặt bức tranh phát sáng quái lạ đó. Hắn giơ nó lên cao quá đầu, và gào
lên mấy lời bằng một thứ tiếng mà bọn trẻ không hiểu.

Và đột nhiên họ nghe thấy một âm thanh không giống với bất kỳ âm thanh
nào họ đã nghe thấy phát ra từ biển khơi: một tiếng hút, rít mạnh, vang vọng
khắp mọi phía cái bến cảng nhỏ bé. Gió dần lịm đi. Mùi biển bỗng bốc lên
mạnh, rất mạnh: không phải mùi thối rữa mà là mùi bọt biển, mùi sóng, mùi
cá, rong biển, thủy thủ, cát ướt và vỏ sò.

Trong khoảnh khắc mặt trăng hiện ra từ sau một mảng mây tả tơi, và họ nhìn
thấy một ngọn sóng lớn không thể tưởng tượng nổi tràn đến bên bến cảng.
Từ trong làn nước hiện ra một hình thù tối sẫm, cao bằng hai người thường,
phủ bóng lừng lững lên họa sĩ, đem theo mùi biển càng mạnh mẽ hơn.

Tên họa sĩ vung hai cánh tay giơ bức tranh lên, đẩy nó về phía hình thù
khổng lồ đen sì ấy, và gào lên bằng một giọng khàn đặc vì căng thẳng,
“Đứng lại! Đứng lại, ta ra lệnh cho ngươi!”.

Thuyền Trưởng Toms khẽ lên tiếng, băn khoăn, nửa như thì thầm với chính
mình.

“Hãy để mắt đến Phù Thủy Xanh,” ông nói.

CHƯƠNG CHÍN

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.