PHÙ THUỶ XANH - Trang 113

đã lảng đi để tránh chuyện cãi cọ, em nghĩ thầm. Đôi khi cậu cứ như là
người lớn vậy. Cậu là ai hả Will Stanton?

Em nói, “Ông Gumerry, chúng ta phải làm gì bây giờ? Ông có muốn cháu và
anh Simon lên trên gác canh chừng không ạ?”

“Ông muốn các cháu đi ngủ,” Merriman đáp. “Đã muộn rồi.”

“Đi ngủ ấy à!” Sự phẫn nộ trong giọng nói của Barney là rõ ràng hơn cả.
“Nhưng mọi chuyện mới bắt đầu có vẻ hay ho mà!”

“Bây giờ thì cháu gọi đó là hay ho thôi.” Khuôn mặt xương xương của
Merriman tối sầm lại nghiêm nghị. “Sau cháu sẽ phải dùng một từ khác đấy.
Hãy làm như ông bảo đi.” Trong những lời ấy thoáng qua một vẻ gì đó khiến
chúng không dám cãi lại nữa.

“Chúc ông ngủ ngon ạ,” Jane ngoan ngoãn nói. “Chúc ngủ ngon, Will.”

“Hẹn sáng mai gặp lại các cậu,” Will thân mật nói, và cậu biến sang bên nhà
của gia đình Stanton.

Jane bỗng rùng mình.

“Sao thế?” Simon hỏi.

“Tự nhiên em thấy rùng mình…(Nguyên văn: “Có người bước qua mộ em.”
Ở phương Tây có tục cho rằng khi rùng mình tức là có người bước qua mồ
mả của mình.)
Em không biết nữa, chắc là em bị nhiễm lạnh.”

“Ông sẽ pha cho các cháu mỗi đứa một cốc nước ấm và mang lên,”
Merriman nói.

Khi lên đến trên gác, Simon dừng lại ở cái hành lang nhỏ nối giữa hai phòng
ngủ, đưa tay túm tóc với vẻ dữ dội tuyệt vọng. “Thật là nực cười! Điên rồ!
Một phút trước bọn mình còn đang tham dự vào một chuyện gì đó hết sức vĩ
đại... ngắm nhìn cái... cái vật đó, thế rồi ông Gumerry xuất hiện, và chưa kịp
hiểu ra làm sao thì ông đã tống bọn mình lên giường với mấy cốc cacao
nóng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.