PHÙ THUỶ XANH - Trang 114

Barney ngáp một cái rõ to. “Ờ thì đúng thế... nhưng mà em cũng mệt rồi...”

Jane lại rùng mình. “Em cũng thế. Em không biết nữa. Em thấy người thế
nào ấy. Cứ như là... Hai anh em có nghe thấy tiếng rì rầm rất khẽ vẳng từ xa
đến không?”

“Không,” Simon đáp.

“Em buồn ngủ quá” Barney nói. “Chúc ngủ ngon.”

“Anh cũng đi ngủ đây,” Simon nói. Nó nhìn Jane. “Em ngủ một mình sẽ
không sao chứ?”

“Ờ, nếu xảy ra chuyện gì” Jane đáp, “thì em sẽ chui tọt vào trốn dưới gầm
giường anh nhanh đến nỗi anh không nhìn thấy đâu.”

Simon cố nặn ra một nụ cười. “Ừ, cứ làm thế đi. Có một điều chắc chắn là
đêm nay sẽ chẳng có đứa nào ngủ được đâu.”

Nhưng một lát sau khi ông Merriman gõ nhẹ lên cửa phòng Jane thì trên
chiếc khay ông bưng vẫn còn nguyên ba cái ca bốc khói. “Ông chẳng cần
phải pha cả ba cốc làm gì” ông nói. “Simon và Barney đã ngủ say rồi.”

Jane đang ngồi bên cửa sổ, trong bộ đồ ngủ và chiếc áo choàng mặc trong
nhà, nhìn ra ngoài. Em nói mà không quay lại, “Ông đã phù phép cho hai
anh em phải không ạ?”

Merriman khẽ đáp, “Không.” Có một cái gì đó trong giọng nói của ông
khiến em quay đầu lại. Ông đang đứng ở ngưỡng cửa, cặp mắt lấp lánh sáng
giữa những quầng thâm bên dưới hàng lông mày rậm bạc trắng. Ông quá cao
so với căn phòng nhỏ hẹp đến nỗi mớ tóc bạc phơ bù xù của ông chạm vào
trần nhà.

“Jane,” ông nói. “Các cháu không hề bị phù phép gì hết, và cũng sẽ không
bao giờ xảy ra chuyện đó cả. Ông đã hứa như thế với các cháu ngay từ đầu
kia mà. Và ở đây các cháu sẽ không thể bị làm hại. Hãy nhớ rõ điều đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.