PHÙ THUỶ XANH - Trang 121

bến cảng đến chỗ họ. Vươn người đứng rất thẳng, mặt hướng về ngôi làng
và những ngọn đồi, Merriman giơ hai tay lên không. Và mặc dù không thấy
gì cả, nhưng dường như một làn sóng thịnh nộ khủng khiếp đã gầm thét tràn
tới chỗ họ, chồm lên họ, từ ngôi làng Trewissick bị bóng tối ám ảnh.

Jane không còn chịu nổi nữa. Khẽ rên lên một tiếng khổ sở, em lao ngang
qua phòng và chui vào giường. Em kéo chăn lên trùm kín đầu, và nằm đó
run rẩy, ngột ngạt. Em không lo cho sự an toàn của chính mình; ông
Merriman đã hứa với em rằng căn nhà đã được bảo vệ, và em tin ông. Em
cũng không lo cho ba người đang ở dưới bến cảng; nếu họ có thể sống sót
qua vô số những điều quái dị như vậy thì họ có thể sống sót qua bất kỳ cái gì
khác. Nỗi sợ đang xâm chiếm Jane khác hẳn: đó là nỗi kinh hoàng khủng
khiếp khi nghĩ đến một điều không hay biết, đến cái sức mạnh vô danh đang
càn quét qua mặt đất và biển cả ngoài kia. Em chỉ muốn rúc vào một góc
như một con thú, để tránh xa khỏi nó, để được an toàn. Vậy là em làm thế,
và nhận thấy rằng, thật kỳ lạ, chính vì nỗi sợ ấy quá lớn và quá mơ hồ, nên
nó cũng dễ dàng biến mất.

Dần dần Jane không run rẩy nữa, em thấy ấm hơn. Đôi tay đôi chân căng
cứng của em thả lỏng ra; em bắt đầu thở chậm hơn và sâu hơn. Rồi em ngủ
thiếp đi.

CHƯƠNG MƯỜI MỘT

Dưới bến cảng, cùng với Will và Thuyền Trưởng Toms, hai dáng người tối
sẫm đội mũ trùm đứng hai bên, Merriman giơ cao hai tay lên trong một cử
chỉ nửa như cầu xin, nửa như ra lệnh, rồi bằng giọng trầm vang ông kêu lớn
vào trong bóng tối đang bao trùm khắp Trewissick những lời thần chú của
Mana, lời thần chú của Reck và lời thần chú của Lir.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.