PHÙ THUỶ XANH - Trang 152

các tảng đá.

Jane nhìn khuôn mặt tròn dễ mến của cậu, rồi nhìn xuống chiếc vòng trong
tay. “Tớ biết là nghe thật ngốc nghếch,” em ngập ngừng nói, “nhưng tớ
muốn tặng cho Phù Thủy Xanh một bí mật của riêng nó. Thay cho cái mà
chúng ta đã lấy đi. Trong giấc mơ của tớ,” em dừng lại, hơi ngượng, nhưng
rồi lại bạo dạn kể tiếp, “trong giấc mơ của tớ, tớ đã nói, Tôi sẽ cho người
một bí mật khác
, và Phù Thủy Xanh đáp lại bằng một giọng âm vang rất
buồn, Quá muộn, quá muộn rồi, rồi biến mất...”

Em im lặng nhìn ra biển.

“Tớ chỉ bảo đừng ném,” Will giải thích, “vì tớ nghĩ rằng cái vòng của cậu
không hợp. Nó làm bằng bạc phải không, thế thì nước biển sẽ làm nó bị đen
xỉn đi, xấu lắm.”

“Ồ” Jane buồn rầu nói.

Will đổi chân giữ thăng bằng trên tảng đá ướt, và thò tay vào túi. Cậu liếc
nhìn Jane một cái thật nhanh rồi lại quay đi, và nói, “Tớ biết cậu muốn tặng
cho Phù Thủy Xanh một cái gì đó. Không biết cái này có được không?”

Jane nhìn xuống. Nằm trong lòng bàn tay xòe ra của Will là cái hộp chì nhỏ
với những vệt xanh đã đựng bản viết cổ, bí mật đầu tiên của Phù Thủy
Xanh. Will cầm nó lên, mở nắp ra và đổ một vật nhỏ vào tay em. Jane thấy
đó là một mảnh kim loại vàng, sáng lấp lánh, với mấy chữ rất nhỏ khắc trên
đó.

“Nhìn như vàng ấy nhỉ,” em nói.

“Là vàng thật đấy,” Will nói. “Vàng loại thường, ít cara thôi, nhưng vàng
thật. Nó sẽ bền mãi mãi, ngay cả khi nằm ở dưới đó.”

Jane đọc to, “Sức mạnh Phù Thủy Xanh, mất dần dưới đáy biển.”

“Chỉ là một dòng thơ thôi” Will nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.