PHÙ THUỶ XANH - Trang 54

“Thật thế à? Tất nhiên, hắn cũng bắt cóc cả con Rufus nữa, đó là lý do...”.

Nhưng Barney không lắng nghe. Nó đứng nhìn lên con đường dốc cao bên
cạnh bến cảng. “Nhìn kia,” nó nói, giọng không âm sắc nghe thật lạ.

Hai đứa kia nhìn theo, và thấy Merriman đang bước đến chỗ chúng từ phía
Ngôi Nhà Xám. Chiếc áo khoác mở rộng, hai tay đút túi, mái tóc bạc bù xù
phất phơ trong làn gió nhẹ đang nổi lên quanh họ . Khi đến bên chúng, ông
nói. “Các cháu sẽ bị ướt thôi nếu cứ đứng đây đợi mưa đổ xuống.”

Jane vội ngước lên nhìn bầu trời đang tối lại

“Ông có nhìn thấy chuyện vừa xảy ra một phút trước không ạ?”

“Một chút,” Merriman đáp. “Cháu có bị đau không, Simon?”.

“Cháu không sao ạ.”.

Barney vẫn đang nhìn ông chằm chằm, mặt vẫn chưa hết sửng sốt. “Là ông,
phải không ạ?” nó khe khẽ hỏi. “Ông đã chặn hắn lại, bằng một cách nào đó.
Hắn là người của phe Bóng Tối.”

“Nào, nào, Barney,” Merriman nói nhanh. “Giả thuyết ấy của cháu vội vàng
quá. Chúng ta hãy thôi phỏng đoán xem ông bạn khó chịu của các cháu đến
từ đâu... mà hãy vui mừng vì hắn đã đi rồi, và Rufus thì đã quay về an toàn.”

Chú chó lông đỏ liếm bàn tay ông, cái đuôi mượt mà vẫy loạn lên. Merriman
vuốt cặp tai mềm của nó. “Về nhà đi,” ông nói. Không liếc nhìn lại, Rufus
liền chạy lên con dốc bên cạnh bến cảng, và mấy ông cháu im lặng đứng
nhìn theo trong khi nó biến vào lối đi phụ của Ngôi nhà Xám.

Barney nói, “Thế cũng được thôi, nhưng cháu tưởng ông đưa chúng cháu
đến đây là để giúp cơ mà?”

“Barney!” Jane quở.

“Các cháu đã đang giúp rồi đấy,” Merriman nhàng đáp. “Ông đã nói rồi, hãy
kiên nhẫn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.