PHÙ THUỶ XANH - Trang 57

“Ta có một bí mật,” Phù Thủy Xanh nói.

Jane lại cảm thấy nỗi cô đơn mà em đã cảm nhận ở nó khi đứng trên mũi
đất, ngay từ đầu: đau buồn và trống trải. Nhưng em cũng cảm thấy Phù Thủy
Xanh đang bám lấy một cái gì đó làm nguồn an ủi, như một đứa bé nắm chặt
một món đồ chơi... mặc dù đứa bé này đã hàng trăm tuổi, và suốt cả quãng
đời luôn được hồi sinh vô tận của mình nó chưa bao giờ được an ủi như thế.

“Ta có một bí mật. Ta có một bí mật.”

“Người thật là may mắn,” Jane nói.

Cái khối cành lá sống ấy cúi xuống em, gần hơn. “Ta có một bí mật, nó là
của ta. Của ta, của ta. Nhưng ta sẽ cho ngươi thấy. Nếu ngươi hứa sẽ không
cho ai biết, không cho ai biết.”

“Tôi xin hứa,” Jane nói.

Phù Thủy Xanh nghiêng sang một bên, những ống tay kết bằng nhánh cây
đầy lá rập rờn trong nước, và khi nó rời khỏi cái hốc tối giữa đám đá vừa
dựa vào, Jane thấy có cái gì đó trong bóng tối. Đó là một vật nhỏ sáng rực,
nằm giữa các khe đá, trên nền cát trắng; nom tựa như một cái que nhỏ phát
sáng. Trông nó chẳng có gì là đặc biệt, ngoại trừ việc nó tỏa ra cái ánh sáng
kỳ lạ ấy.

Như nói với một đứa bé vừa khoe món đồ chơi của mình, em bảo Phù Thủy
Xanh, “Đẹp quá.”

“Bí mật của ta,” Phù Thủy Xanh nói. “Ta canh giữ nó. Không ai được phép
đụng vào nó. Ta sẽ canh giữ nó hết sức cẩn thận, mãi mãi.”

Bất thình lình, bóng tối và cái lạnh lại xuyên qua làn nước, truyền đi khắp
thế giới đại dương. Trong chớp mắt, Phù Thủy Xanh đã hoàn toàn thay đổi.
Nó trở nên thù địch, giận dữ, đầy đe doạ. Nó vươn cao bên trên Jane.

“Ngươi sẽ tiết lộ! Ngươi sẽ tiết lộ!” .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.