PHÙ THUỶ XANH - Trang 58

Cái đầu kết bằng cành lá tách ra làm đôi thành khuôn mặt méo xệch khủng
khiếp, một khuôn mặt gầm gừ thịnh nộ; thân mình nó dường như đang xòe
ra, mở rộng, vươn tới hòng nuốt chửng em trong khi Phù Thủy Xanh chao
đảo lao về phía trước. Jane kinh hoàng lùi lại, co rúm người. Làn nước bỗng
nhiên nóng rực, dữ dội, ngột ngạt, đầy những tiếng gầm rú.

“Tôi sẽ không cho ai biết! Tôi hứa! Tôi hứa! Tôi hứa mà..."

***

Hơi lạnh đang phả lên mặt em. “Jane! Tỉnh dậy đi! Nào, Jane, dậy đi cháu,
qua rồi, không phải chuyện thật đâu... Jane, dậy đi...” Giọng nói trầm trầm
của Merriman vang lên nhẹ nhàng nhưng thúc bách, đôi tay mạnh mẽ đầy an
ủi đặt lên vai em. Jane ngồi bật dậy trong căn phòng nhỏ xíu, nhìn vào mặt
ông, dựa vầng trán ướt đẫm vào vòng tay ông và òa khóc.

“Kể cho ông nghe đi,” Merriman dịu dàng nói.

“Cháu không thể! Cháu đã hứa rồi!” Nước mắt em đang tràn ra, giàn giụa.

“Xem này,” Merriman nói khi em đã bình tĩnh hơn. “Cháu đã gặp một cơn
ác mộng khủng khiếp, nhưng giờ thì nó qua rồi. Ông nghe thấy có tiếng kêu
rất nhỏ như bị bịt lại ở trong này, và khi ông bước vào thì cháu đang trùm
chăn kín đầu, chắc là phải nóng như trong lò ấy. Thảo nào mà cháu chẳng
nằm mơ. Giờ thì kể cho ông nghe xem nào.”

“Ôi trời ơi” Jane rầu rĩ nói. Em kể cho ông nghe.

“Hừm” Merriman nói, khi em kể xong. Khuôn mặt dầu mưa dãi nắng,
xương xương của ông khuất trong bóng tối; em không thể thấy được vẻ mặt
ông ra sao.

“Thật là kinh khủng," Jane nói. “Nhất là đoạn cuối ấy.”

“Ông chắc là vậy. Ông e rằng trí tưởng tượng của cháu đã được cho ăn hơi
nhiều sau chuyện tối qua hơn là nó chứa nổi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.