PHÙ THUỶ XANH - Trang 75

Tên họa sĩ đứng nhìn chúng, mặt cau có, chắn đường không cho chúng quay
trở vào trong căn nhà. Bên ngoài, dưới ánh nắng, con ngựa to lớn của hắn
bình thản bước tới một bước, miệng vẫn đều đều gặm cỏ.

Simon nói, “Chúng tôi đi được chưa?”

Gã đàn ông nheo mắt lại, hắn nói nhanh, “Ta không hề giữ chân bọn mày.
Hỏi ta làm gì?”

Simon nhún vai. “Thì vừa rồi Barney bảo, đi về thôi, và ông bảo, đừng vội.
Có thế thôi.”

Một vẻ gì đó giống như sự nhẹ nhõm thoáng hiện trên khuôn mặt ngăm đen
của gã kia. “Em trai mày đã nhận được bức tranh quý báu của nó rồi, vì thế
hãy đi đi, đi đi. Đi lên phía trái trang trại,” hắn đưa tay chỉ lối mòn cỏ mọc
um tùm lượn vòng qua khúc quanh, “bọn mày sẽ thấy một lối tắt dẫn về
làng. Lối ấy hơi um tùm, nhưng nó sẽ dẫn bọn mày đến Mũi Kemare.”

“Cảm ơn ông,” Simon nói.

“Tạm biệt,” Barney nói.

Hai đứa băng qua cánh đồng, không hề nhìn lại. Chúng cảm thấy như vừa
bước ra khỏi một màn sương u ám vậy.

“Anh có nghĩ đó là một cái bẫy không?” Barney thì thào. “Có thể có ai đó
đang phục sẵn ở trang trại đợi bọn mình đến.”

“Sao phải rắc rối như thế?” Simon nói. “Hắn chẳng cần giăng bẫy gì hết.”

“Được thôi.” Lon ton chạy cạnh anh, Barney tò mò nhìn chằm chằm vào mặt
nó. “Anh Simon, quả thực trông anh sợ lắm. Anh chắc là anh không sao đấy
chứ?”

“Im đi, đừng nhắc đến nữa,” Simon nói, giọng trầm nhưng hung dữ. “Tao
không sao hết. Đi nhanh lên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.