PHÙ THUỶ XANH - Trang 74

Bối rối, Barney đi vào căn nhà lưu động, bên trong sáng rực ánh nắng đang
tràn qua những ô cửa. Gã họa sĩ đen đủi đang tựa vào bàn, nhâm nhi một cốc
cà phê.

“Cái tủ này à?” Barney đưa chân chỉ một cái tủ nhỏ dưới bồn rửa bát.

“Đúng thế,” gã đàn ông đáp.

Barney quỳ xuống và lấy ra hai lon sô đa cam, rồi nhìn quanh cái tủ nhỏ tối
om. “Ông nói còn có cả một cái hộp các tông nữa, nhưng tôi chẳng thấy hộp
nào cả.”

“Không quan trọng nữa,” tên họa sĩ đáp.

“Nhưng có cái gì đây..” Barney thò tay vào và lôi ra một tờ giấy. Sau khi liếc
qua một cái, nó ngồi xổm lên trên gót chân và ngẩng lên nhìn gã đàn ông,
mặt vô cảm. “Là bức tranh của tôi. Bức tranh ông đã lấy cắp.”

“Ờ” gã đàn ông nói. “Đó là cái mày đến đòi, phải không nào?” Cặp mắt tối
sầm của hắn long lên nhìn Barney một cách lạnh lùng bên dưới hai hàng
lông mày cau lại. “Lấy nó ra, uống nước, rồi đi đi.”

Barney nói, “Tôi vẫn muốn biết tại sao ông lại cầm bức tranh bỏ chạy.”

“Mày đã làm ta tức giận,” gã đàn ông nói cộc lốc. Hắn đặt cốc cà phê xuống
và ra hiệu cho Barney đi ra cửa. “Không thằng nhãi nào được chê bai tác
phẩm của ta cả. Đừng có lại bắt đầu đấy" giọng hắn cao lên đầy đe dọa khi
Barney lại mở miệng. “Đi ngay đi.”

Từ ngưỡng cửa, Simon hỏi, “Có chuyện gì thế?"

“Không có gì,” Barney nói. Cuộn bức tranh lại, nó nhặt hai lon nước lên và
đi ra cửa.

“Anh không khát,” Simon nói.

“Em thì có.” Barney uống một hơi dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.