PHÙ THUỶ XANH - Trang 72

Jane gần như phát khóc lên. “Nhưng hai anh em không thể tự dưng biến mất
được! Chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì kinh khủng lắm rồi!”

“Vớ vẩn,” Merriman nói. “Chỉ một lát nữa thôi là chúng sẽ ào về đòi ăn sáng
cho mà xem.”

“Nhưng bữa sáng đã qua hơn một tiếng rồi mà.”

Jane lo lắng nhìn chằm chằm ra bến cảng đông đúc ồn ào dưới ánh nắng.
Mấy ông cháu đứng trên lối đi lát gạch bên ngoài hai căn nhà, bên trên cái
mạng lưới toàn những bậc thang và ngõ nhỏ ngoằn ngoèo dẫn xuống phía
bên bến cảng.

Will nói, “Tớ chắc là hai anh em không sao đâu Jane ạ. Chắc cả hai đã dậy
sớm và lang thang đi dạo, rồi đi xa hơn là dự kiến thôi. Đừng lo.”

“Tớ mong là cậu nói đúng. Tớ dám chắc là vậy. Chỉ có điều là trong đầu tớ
cứ hiện ra cái hình ảnh kinh khủng là hai anh em đã dẫn nhau lên Mũi
Kemare như chúng tớ vẫn thường làm năm ngoái, và một trong hai người bị
mắc kẹt trên vách đá hay là sao đó... Ôi trời ơi, tớ biết là tớ đang nghĩ lung
tung rồi. Cháu xin lỗi, ông Gumerry.” Jane sốt ruột lắc mái tóc dài về phía
sau. “Cháu đoán tất cả là tại cháu xem người ta ném Phù Thủy Xanh xuống
biển. Cháu sẽ không nói gì nữa.”

“Tớ bảo này," Will nói. “Sao bọn mình không đi lên Mũi Kemare kiểm tra
xem sao? Cậu sẽ thấy khá hơn nhiều đấy.”

Mặt tươi hẳn lên, em nhìn từ người này sang người kia. “Được không ạ?”.

“Tất nhiên là được chứ.” Merriman đáp. “Trong lúc đó thì bà Penhallow sẽ
cho hai tên đào ngũ kia ăn sáng nếu chúng quay về. Hai cháu đi trước đi...
ông sẽ nhắn lại với bà ấy một câu, và bắt kịp với hai đứa sau."

Jane mỉm cười. “Ôi, tốt hơn rồi. Cứ ngồi đợi thì thật là kinh khủng. Cảm ơn
cậu, Will.” .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.