PHÙ THUỶ XANH - Trang 78

“Đợi đã,” Merriman nói. Khi chúng ngạc nhiên quay lại thì ông giơ một tay
lên và chỉ về phía đất liền, dọc theo mũi đất về phía những cột đá xám dựng
đứng nhìn xuống Vịnh Trewissick. Mới đầu thì Jane không thấy gì cả. Rồi
em trông thấy một mảng màu nâu đỏ lao rất nhanh đến chỗ họ, và lát sau
mảng màu ấy hiện ra thành hình một chú chó đang tuyệt vọng chạy như
điên.

“Rufus?"

Con chó lông xù màu đỏ dừng lại trước mặt họ, thở hồng hộc, cố sủa nhưng
chỉ phát ra được mấy tiếng thở hừng hực hổn hển.

“Nó lúc nào cũng phóng từ đâu đó ra và cố nói cho mọi người biết chuyện gì
đó,” Jane nói vẻ bất lực, quỳ xuống xoa xoa đầu chú chó. “Giá mà nó biết
nói nhỉ. Có muốn đi cùng với bọn tao không, Rufus? Muốn đi giúp bọn tạo
tìm Simon và Barney không?”

Nhưng chẳng mấy chốc họ đã nhận ra rằng Rufus rõ ràng không muốn gì
khác ngoài thuyết phục họ quay trở lại con đường họ đã đi đến, dọc theo mũi
đất. Nó nhảy lên, rên ư ử và sủa, thế là mấy ông cháu đành đi theo nó. Khi
đến gần đám cột đá, những cột granít nguyên khối dựng đứng thành nhóm
chơ vơ trên mảng cỏ đầy gió, thì họ thấy từ phía làng đi tới là Simon,
Barney và Thuyền Trường Toms. Họ đi rất chậm, ông già vẫn phải tập tễnh
chống gậy; Jane có thể thấy sự sốt ruột kìm nén trong bước chân thong thả
của hai anh em.

Ông Merriman đứng cạnh mấy cột đá khi họ tiến lại. Ông chỉ nhìn có mỗi
Simon, và hỏi, “Thế nào?”

“Hắn nhỏ mấy giọt dầu gì đó vào trong chiến chén,” Simon nói, “để cho dầu
nổi lên trên mặt nước và bắt Barney ngồi xuống rồi nhìn vào đó.”

"Ngồi xuống ấy à?” Barney hỏi. “Ở đâu cơ?”

“Ở cái bàn. Trong căn nhà lưu động. Tất cả đều tối đen, ngoại trừ một ánh
sáng xanh kỳ quái tỏa từ trên trần xuống.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.