PHÙ THUỶ XANH - Trang 92

tộc da đỏ cho phép người da trắng đến xem những điệu nhảy thổ dân của họ,
và chẳng mấy chốc tất cả đều biến thành cái bẫy du khách hết.”

“Cháu rất mừng là bác không thấy phật ý,” Jane nói. “Chúng cháu cứ sợ
là...”

“Ồ không không không,” bà Stanton nói. “Bác đã có đủ tư liệu để viết một
bài báo hay tuyệt cho câu lạc bộ du lịch của bác ở nhà rồi ấy chứ. Bác là
thành viên của một câu lạc bộ, cháu biết không, mỗi tháng họp mặt một lần
và ở mỗi dịp họp mặt một người lại thuyết trình một chút, có cả máy chiếu,
về một nơi mà mình đã tới. Đây là lần đầu tiên,” bà nói thêm hơi có vẻ nuối
tiếc, “bác có một nơi thật sự khác thường để kể lại đấy... ngoại trừ Jamaica,
mà nơi đó thì mọi người đều đến rồi.”

Sau đó Jane bảo với Simon, trong khi hai đứa đi xuống bến cảng, “Bác ấy dễ
mến đấy chứ. Em vui là bác ấy có thể kể với câu lạc bộ của bác ấy về bọn
mình.”

“Đám dân địa phương với những phong tục kỳ lạ của họ,” Simon nói.

“Thôi đi, anh thậm chí chẳng phải là dân địa phương nữa. Anh chỉ là một
trong đám người nước ngoài từ London đến thôi.”

“Nhưng tao không nằm ngoài tất cả như bác ấy. Dù sao thì cũng chẳng phải
tại bác ấy. Bác ấy chỉ đến từ xa quá, nên chẳng biết gì hết. Cũng như những
người đến viện bảo tàng và ngắm chiếc chén Thánh rồi kêu lên, ôi, hay quá,
mà chẳng hề biết nó thật sự là cái gì.”

“Ý anh là những người đã từng đến ngắm nó, khi nó còn ở đó.”

"Ôi Chúa ơi. Đúng thế.”

“Dù sao thì,” Jane nói," bọn mình cũng sẽ xử sự như bác Stanton thôi nếu
bọn mình đến Mỹ."

“Tất nhiên là thế rồi, nhưng vấn đề không phải là ở đấy...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.