PHÙ THUỶ XANH - Trang 94

nheo lại nhìn qua cái kính viễn vọng. “Ông ấy rất đặc biệt. Anh chị hiểu
không? Giống như ông Gumerry ấy. Họ là loại người giống nhau.”

“Nhưng đó là loại người gì mới được chứ?” Jane trầm ngâm nói.

“Ai mà biết được?” Barney vươn vai đứng lên. “Một loại người kỳ lạ. Siêu
phàm. Loại người thuộc về Ánh Sáng”

“Sao cũng được.”

“Ừ. Sao cũng được.”

“Ê Jane, xem này!” Simon nói khi đang cúi xuống thị kính của chiếc kính
viễn vọng. "Thật là tuyệt, cứ như là mình đang ở ngay trên đầu hắn ấy. Có
thể đếm được từng sợi lông mi của hắn.”

“Em đã nhìn vào cái mặt ấy lâu quá đến nỗi em có thể vẽ lại được nó theo trí
nhớ ấy chứ.” Barney bảo.

Simon dính chặt vào ống kính, như bị mê hoặc. “Thế này cũng tuyệt không
kém nghe được những gì hắn ói. Thậm chí ta có thể nhìn miệng hắn mà đoán
ra được. Có thể nhìn thấy từng thay đổi nhỏ trên nét mặt hắn.”

“Đúng thế,” Barney nói. Nó bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ, hà hơi lên tấm
kính; vẽ một cái mặt lên mảng kính mờ, và rồi lại xóa đi. “Mặt hắn thì nhìn
được rõ mồn một. Rắc rối duy nhất là, không làm sao nhìn được bức tranh
hắn đang vẽ.”

Bây giờ đến lượt Jane nhìn vào cái kính viễn vọng. Em lo lắng nhìn vào
khuôn mặt ở đằng xa được chiếc kính lớn thâu tóm: khuôn mặt với hàng
lông mày rậm rạp, dữ tợn đầy vẻ tập trung, bao quanh là mớ tóc dài rối bù.
“Đúng thế, từ hướng này thì tất nhiên là chỉ thấy được đằng sau cái giá vẽ và
nhìn xuống mặt hắn qua đầu tấm vải thôi. Nhưng bức tranh đâu có quan
trọng, phải không?”

“Nếu mày là một nghệ sĩ như Barney thì có đấy,” Simon nói. Nó đưa tay lên
ôm đầu, làm điệu bộ cường điệu của một họa sĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.