PHÙ THUỶ XANH - Trang 96

“Có tin tức gì sao, các công dân?” ông hỏi.

Barney nói, “Hắn vẫn đang ngồi vẽ ạ. Nhưng chị Jane vừa nhận thấy một
điều, hắn không vẽ cảnh trước mặt. Ý cháu là hắn chỉ nhìn vào tấm vải thôi,
thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn bất kỳ cái gì khác.”

“Có nghĩa là hắn có thể ngồi vẽ trong căn nhà lưu động cũng được,” Simon
nói, đầu óc nó bây giờ mới bắt đầu vào guồng. “Tức là hắn không ra ngồi
đây chỉ để vẽ, hắn đến vì một lý do gì khác”

“Rất có thể như vậy,” Thuyền Trưởng Toms nói. Ông tách mấy cuốn sách
trên cái giá bên cạnh ra, hết sức cẩn thận, và đặt quyển sách trên tay mình
vào đó. “Và cũng có thể là không phải.”.

“Ý ông là sao ạ?” .

“Bức tranh và cái lý do khác nọ có thể chỉ là một mà thôi. Vấn đề là,”
Thuyền Trường Toms nhìn chằm chằm vào những cuốn sách của mình như
đòi chúng lên tiếng, “suốt đời ta cũng không thể tìm hiểu được điều đó có
nghĩa là gì?”

***

Chúng thay phiên nhau theo dõi hàng giờ, hàng giờ liền. Cuối cùng, sau bữa
ăn khuya sớm mà có thể gọi là bữa tối muộn cũng được, Jane và Simon lại
ngồi với Thuyền Trưởng Toms trong căn phòng khách chất đầy sách. Ông
đang bập bập một tẩu thuốc tỏa khói thơm thơm, mảng tóc bạc quanh đỉnh
đầu hói của ông như kiểu tóc của một vị thầy tu già thông thái nào đó vậy.

“Trời sắp tối rồi.” Jane nói, đưa mắt nhìn bầu trời màu đỏ cam. “Khi đó thì
hắn sẽ phải ngừng vẽ.”

“Ờ, nhưng hắn vẫn đang ngồi đó,” Simon nói, “nếu không thì Barney đã từ
trên đài quan sát xuống rồi.” Nó tha thẩn đi quanh phòng, ngắm những bức
tranh treo giữa các giá sách. “Cháu vẫn nhớ rõ những con tàu này từ năm
ngoái. Tàu Hươu Vàng này... tàu Mary và Ellen này... tàu Xổ Số nữa... tàu
thủy mà lại đặt tên như thế, buồn cười thật.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.