PHÚC ÔNG TỰ TRUYỆN - Trang 103

trường có ai muốn đi Edo không? Nếu muốn đi tớ sẽ dẫn đi. Thực ra vì lý
do thế này mà tớ có được một khoản tiền! Ngay lúc đó có người xin được
đi cùng là cậu Okamoto Shūkichi (Cương-Bản Chu-Cát), tức là Furukawa
Setsuzō (Cổ-Xuyên Tiết-Táng) (người Hiroshima). Tôi mới bảo:

- Được, anh sẽ dẫn chú đi. Nhưng có điều chú phải thổi cơm cho anh, được
không? Lên đến Edo sẽ có chỗ ở, có cả gạo nước và người ta còn cho mượn
nồi niêu, bếp nấu. Nếu thực sự bỏ người hầu thì không có ai nấu cơm cho.
Thay vào đó, anh sẽ dẫn chú đi, chú thấy thế nào?

- Thổi cơm thì đâu có gì. Em sẽ thổi!

- Thế thì hãy đi cùng anh!

Đồ đạc của tôi gửi lại người bạn đồng hương. Cùng đi có cậu Okamoto với
một người vùng Bicchū (Bị-Trung) tên là Harada Raizō (Nguyên-Điền
Lỗi-Tạng), cùng là học sinh trường Ogata. Cả ba tất nhiên là cuốc bộ. Khi
đó là vào khoảng hạ tuần tháng 10, trời hơi se lạnh, nhưng dễ chịu như tiết
đầu xuân, không có ngày nào gặp phải trắc trở và đến Edo bình an vô sự.

Trước hết, chúng tôi đến Yashiki của ông Okudaira ở Shiodome (Tịch-
Lưu), Kobiki-chō (Mộc-Vãn-đinh). Khu Yashiki hạng trung nằm ở Teppōzu
(Thiết-Pháo-Châu) và người ta nói cho chúng tôi mượn nhà ở đó, nên tôi
với cậu Okamoto vào ở đó luôn. Hai chúng tôi ở cùng nhau và tự nấu
nướng. Còn cậu Harada đồng hành thì vào học ở trường của thầy Ōtsuki
Shunsai (Đại-Quy Tuấn-Trai) ở Shita’ya (Hạ-Cốc), Neribeikōji (Luyện-
Biên-Tiểu-Lộ). Ở Edo, tôi có vài người bạn tri kỷ và dần dần cũng thấy vui.

Lên Edo không phải để học mà để dạy

Như thế là tôi đã lên Edo. Trong thời gian sống ở khu Yashiki hạng trung
của lãnh chúa Okudaira ở Teppōzu, con em trong lãnh địa cứ một lần ba
hoặc năm người lại kéo lên học. Ngoài ra còn có năm, sáu người từ nơi
khác cũng đến, nên tôi làm công việc là dạy họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.