PHÚC ÔNG TỰ TRUYỆN - Trang 67

Khi nhìn thấy thế, quả nhiên các cô gái không thể ngồi thêm được, nhăn
nhó tháo lui hết. Thế là từ trên sân phơi, cậu Matsuoka khoái chí vươn cổ
gọi chúng tôi bằng tiếng Hà Lan. Cả bọn mang rượu lên, vừa uống vừa
hóng mát thoải mái.

Hóa ra là bà giáo!

Lần khác, tôi đã lỡ làm một việc thất thố. Một buổi tối, khi tôi đang ngủ
trên tầng hai thì từ bên dưới có tiếng con gái gọi: “Fukuwaza ơi! Fukuzawa
ơi!”. Lúc đó, tôi mới đi ngủ sau khi uống rượu say, nên thầm rủa: “Mấy cô
người hầu lắm chuyện quá! Giờ này mà còn có việc gì thế không biết!”.
Nhưng vì bị gọi, nên tôi vẫn phải dậy. Cứ người trần như thế, tôi bật dậy,
xuống cầu thang và cục cằn hỏi: “Có chuyện gì thế hả?”.

Nhưng khác với điều tôi nghĩ, trước mắt tôi không phải là cô người hầu, mà
lại là bà giáo! Tình thế tiến thoái lưỡng nan, muốn trốn cũng không chạy đi
đâu được, mà cũng không thể ở trần như thế để ngồi xuống cúi lạy xin lỗi.
Không biết phải giấu thân mình đi đâu nữa. Hình như bà giáo cũng thấy
thương hại, nên không nói gì và đi vào sâu bên trong nhà ngồi. Sáng hôm
sau, tôi cũng không thể ra xin lỗi về chuyện vô lễ tối hôm trước. Cuối cùng,
không nói được lời nào và cứ để cho qua. Chỉ có điều đó là suốt đời tôi
không thể quên. Năm ngoái, tôi có đi Ōsaka và ghé thăm nhà thầy Ogata.
Khi đi đến gầm cầu thang ngày xưa, tôi nhớ ngay ra câu chuyện của bốn
mươi năm trước và thầm xấu hổ một mình.

Không để ý đến vấn đề vệ sinh

Nếp sống trong trường, nói chung, có thể gọi là vô tổ chức, vô kỷ luật, tất
cả đều lộn xộn mà không ai để tâm. Cùng cực của sự vô tâm ấy là sự không
chú ý cả đến cả những chuyện mà bên ngoài nhìn vào người ta có thể gọi
đó là bẩn thỉu. Vì là trường học, nên không thể nói là có những đồ dùng
như thùng hay bát, đĩa bằng sứ lớn. Nhưng học trò trường Ogata có cả bếp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.