PHỤC SINH - Trang 223

Lev Tolstoy

PHỤC SINH

Dịch giả : Vũ Đình Phòng, Phùng Uông

Chương 49

"Đúng, chính là như thế đấy. Như thế đấy", - rời nhà tù đi ra, Nekhliudov
suy nghĩ. Mãi đến giờ chàng mới hiểu hết tội lỗi của mình. Nếu chàng
không cố gắng chuộc tội thì chẳng bao giờ chàng thấy hết được tội mình
nặng đến mức nào; và còn Maxlova nữa, nàng cũng không thấy hết được
những nỗi đau khổ mà nàng đã phải chịu đựng. Bây giờ thì tất cả cái đó
mới bộc lộ ra với tất cả mức độ ghê gớm của nó. Bây giờ chàng mới thấy
hết những tác hại của chàng đã gieo vào tâm hồn người phụ nữ ấy; còn
nàng thì cũng nhìn thấy và hiểu rõ nông nỗi người ta đã gây ra cho mình.
Trước đây, Nekhliudov vẫn ưa thưởng thức cái cảm giác tự thương hại
mình, lấy việc mình sám hối, chuộc tội làm một niềm vui; bây giờ chàng
chỉ còn thấy kinh khủng. Chàng cảm thấy bây giờ chàng không thể bỏ mặc
nàng được, tuy nhiên, chàng cũng không hình dung được rồi đây những
quan hệ với nàng sẽ đưa đến đâu.
Ngay ở lối ra, một người cai ngục, ngực đầy huân chương và huy chương,
có bộ mặt xảo quyệt trông thật khó chịu, bước đến gặp Nekhliudov và bí
mật trao cho chàng một bức thư.
- Có một người gửi thư nầy cho công tước, - hắn nói va trao một chiếc
phong bì cho Nekhliudov.
- Người nào?
- Ngài cứ đọc rồi sẽ thấy. Một nữ tù nhân, chính trị phạm. - Tôi gác ở đấy;
người đó nhờ tôi. Mặc dù không được phép làm thế, nhưng vì lòng nhân
đạo…, - tên cai ngục nói, giọng ngượng nghịu.
Nekhliudov ngạc nhiên, sao một tên cai ngục ở nhà giam chính trị phạm lại
trao cho chàng một lá thư, mà lại ở ngay trong nhà tù, hầu như trước mặt tất
cả mọi người. Lúc bấy giờ chàng vẫn chưa biết người đó vừa là cai ngục
vừa là mật thám; cầm lấy lá thư, chàng bước ra khỏi cửa đọc. Thư viết bằng
bút chì, chữ viết ngoáy không đánh dấu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.