Lev Tolstoy
PHỤC SINH
Dịch giả : Vũ Đình Phòng, Phùng Uông
Chương 77
Ngày hôm sau, Nekhliudov vừa mới mặc quần áo xong, sắp sửa xuống gác
thì một người đày tớ mang lên cho chàng tấm thiếp của viên trạng sư ở
Moskva. Ông ta đến Petersburg có việc riêng, và nhân thể sẽ dự cuộc thẩm
xét vụ án Maxlova nếu vụ ấy được đưa ra xét trong những ngày sắp tới.
Điện của Nekhliudov gửi đi lúc ông ta đã ở trên đường rồi nên không bắt
được. Khi được Nekhliudov cho biết về ngày giờ ấn định của phiên toà và
tên tuổi các viên Khu mật, ông ta mỉm cười.
- Đúng cả ba cái điển hình Khu mật; Vôn - một viên chức kiểu Petersburg;
Xkorovonikov - nhà pháp luật học uyên bác và Bê - nhà pháp luật học thực
dụng và do đó cũng là người linh hoạt nhất. Hy vọng của chúng ta phải đặt
vào tay nầy hơn cả. Thế còn Ban Khiếu tố thì sao?
- Tôi đang tính đến nhà nam tước Vorobiev đây, vì hôm qua tôi chưa gặp
ông ta.
- Ông có biết tại sao lại có danh hiệu "Nam tước" Vorobiev không? - Viên
trạng sư hỏi để trả lời cái giọng nhấn mạnh hơi mỉa mai của Nekhliudov khi
chàng đọc cái tước vị ngoại lai "Nam tước" gán ghép với một cái tên rất
Nga - Chính đức Hoàng đế Pol đã phong cái tước vị đó cho ông nội ông ta
trước kia, có lẽ ông nầy lúc ấy làm hầu phòng của ngài, để thưởng về công
lao to lớn: "Hãy làm như ý trẫm muốn, hãy phong cho hắn làm Nam tước".
Và thế là từ đấy có Nam tước Vorobiev, con người rất hãnh diện với tước vị
đó. Một tay cáo già có một không hai đấy.
- Chính tôi đang định đến nhà ông ta đây.
- Thế thì tốt lắm, chúng ta cùng đi. Tôi sẽ đưa ông đến.
Ra đến phòng tiền đình, lúc hai người sắp đi, người đày tớ đưa cho
Nekhliudov một lá thư của Mariet:
"Để làm vui lòng ông, tôi đã hành động hoàn toàn trái ngược với những
nguyên tắc tự mình đề ra, tôi đã nói với nhà tôi tha cho người phụ nữ được