PHỤC SINH - Trang 390

- Thôi đừng nói đến chuyện đó! Người dì nói.
- À! Dì mặc cháu, - cô ta tiếp tục kéo món tóc và nhìn chung quanh; - đột
nhiên, ngày hôm sau, cháu được tin có người gõ tường báo hiệu cho biết
Mitin bị bắt. Cháu bụng bảo dạ: "Mày đã phản bội anh ấy rồi!" Và cái ý
nghĩ ấy làm cháu đau đớn quá chừng, đau đớn quá chừng đến nỗi suýt phát
điên lên.
- Về sau đã có chứng cớ rõ ràng là cháu chẳng dính dâng đến chuyện anh
ấy bị bắt kia mà, - người dì nói.
- Vâng, nhưng mà lúc ấy cháu có biết đâu thế. Cháu cứ nghĩ: mình đã phản
bội anh ấy. Cháu cứ đi đi lại lại trong khoảng bốn bức tường, không lúc nào
hết nghĩ ngợi. Cháu cứ nghĩ: mình phản bội anh ấy. Cháu nằm xuống, trùm
kín cả đầu và thấy như có tiếng nói thì thầm vào tai, mày đã phản bội anh
ấy, đã phản bội Mitin, Mitin bị phản bội. Cháu biết chắc đấy chỉ là một ảo
giác, vậy mà cháu vẫn cứ nghe thấy câu ấy, rót vào tai không sao tránh
được. Cháu muốn thử nhắm mắt nghỉ xem sao mà cũng không sao ngủ
được. Cháu muốn thử không nghĩ ngợi gì: cũng không được. Thật, kinh quá
đi mất? - Lydia nói, cứ mỗi lúc cô bé càng thêm bứt rứt bồn chồn, lúc vò
cuộn món tóc vào ngón tay, lúc lại tháo ra, luôn luôn hốt hoảng, lấm lét
nhìn xung quanh.
- Lydia con hãy bình tĩnh lại, con - bà mẹ vừa nói vừa lấy tay rờ vào vai
con gái.
Nhưng Lydia không thể ngừng được.
- Và kinh khủng nhất là… - cô bắt đầu nói nhưng một tiếng nấc đã làm cổ
nghẹn lại. Không nói hết câu, cô đứng dậy chạy vụt ra khỏi buồng, va cả
người vào chiếc ghế bành. Bà mẹ chạy theo.
- Treo cổ những quân khốn nạn ấy lên? - Cậu học sinh ngồi trên bệ cửa sổ
lẩm bẩm.
- Con nói gì cơ?… - bà mẹ Lydia hỏi.
- Con chỉ nói…ờ, chẳng nói gì hết… - Cậu trả lời, và cầm điếu thuốc để lăn
trên bàn, châm lửa hút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.