PHỤC SINH - Trang 400

Lev Tolstoy

PHỤC SINH

Dịch giả : Vũ Đình Phòng, Phùng Uông

Chương 87

Đáng lẽ ra Nekhliudov đã đi khỏi Petersburg ngay chiều hôm đó, nhưng
chàng đã hứa với Mariet là sẽ đến gặp cô ta ở nhà hát và tuy biết là không
nên đến, song chàng vẫn tự dối mình mà đi, vìện cớ là đã hứa thì phải giữ
lời.
"Ta có thể cưỡng lại được tất cả những sự quyến rũ nầy không?" - Chàng tự
hỏi, không thành thực với mình lắm. - "Ta muốn thử một keo cuối cùng
xem sao".
Thắng xong bộ lễ phục, chàng đến hí viện vào lúc đang diễn màn thứ hai
của vở kịch bất hủ "Trà hoa nữ"(1), lúc người diễn viên ngoại quốc với một
phong cách mới mẻ, đang biểu diễn cái chết của những người phụ nữ lao
phổi.
Hí viện chật ních người, nhưng khi Nekhliudov hỏi, người ta liền chỉ cho
chàng ngay cái khoang của Mariet ngồi với vẻ đặc biệt cung kính đối với
con người hỏi đến chỗ của cô.
Một người hầu mặc áo dấu đứng ở ngoài hành lang, cúi chào chàng như
một người quen thuộc và mở của cho chàng vào.
Tất cả những khoang đối diện đều chật người, kẻ trước ngồi, kẻ sau đứng,
và những tấm lưng chen sát nhau, những cái đầu bạc phơ, hoa râm, hói, cái
tóc chải bóng, cái tóc uốn quăn ngồi trên các hàng ghế tầng dưới đất: tất cả
đang mải chăm chú ngắm người diễn viên, gầy như xác ve, mình vận hàng
đăng ten và tơ lụa đang uốn éo thân mình và nói bằng một giọng kiểu cách
đoạn độc thoại. Có một tiếng "suỵt" lúc cửa mở và hai luồng hơi, một nóng,
một lạnh lướt qua trên mặt Nekhliudov.
Trong khoang có Mariet và một bà lạ mặt quàng vai chiếc khăn đỏ, đầu đội
chiếc mũ to, nặng và hai người đàn ông: một là viên tướng, chồng Mariet,
người cao, khó hiểu, mình vận bộ quân phục độn bông ngực phồng lên, còn
người kia, tóc hoe vàng, đầu đã chớm hới, eằm cạo nhẵn, có lúm đồng tiền,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.