PHỤC SINH - Trang 405

Lev Tolstoy

PHỤC SINH

Dịch giả : Vũ Đình Phòng, Phùng Uông

Chương 88

Vừa tới Moskva, Nekhliudov đến ngay bệnh xá nhà tù để báo tin buồn cho
Maxlova, tức là tin Khu mật viện đã y án; và cũng đã báo cho nàng biết
trước để chuẩn bị lên đường đi Siberi.
Về lá sớ đệ lên Nhà vua để xin ân xá mà viên trạng sư đã thảo giúp và
chàng mang cho nàng ký, Nekhliudov thấy hy vọng mong manh lắm và, có
điều lạ, giờ đây chàng không mong đạt kết quả nữa. Chàng đã làm quen với
ý nghĩ đi Siberi, với ý nghĩ sẽ sống giữa đám người tù đày và khổ sai. Và
chàng cũng lúng túng không hình dung được cách thu xếp thế nào cuộc đời
mình và cuộc đời Maxlova nếu nàng được tha. Chàng nhớ lại câu nói của
nhà văn Mỹ Thorcau(1) ở nước Mỹ hồi đó còn chế độ nô lệ. Thoreau nói:
"Ở một nước mà chế độ nô lệ được luật pháp che chở và bảo vệ thì nơi duy
nhất thích hợp cho người công dân ngay thẳng là nhà tù"
. Đấy cũng là ý
nghĩ của Nekhliudov, nhất là sau chuyến đi Petersburg và sau khi chàng
được mắt thấy tai nghe tất cả những điều ở đó.
"Phải, ở nước Nga, trong thời đại hiện nay, cái nơi duy nhất thích hợp với
một con người ngay thẳng là nhà tù!". Chàng nghĩ thế và thậm chí chàng
còn cảm thấy thế nữa, khi đến gần nhà lao và đi vào phía bên trong.
Người gác bệnh xá nhận ra chàng, vội báo tin ngay cho chàng hay rằng
Maxlova không còn ở đây nữa.
- Vậy cô ấy ở đâu?
- Trả về nhà giam rồi ạ.
- Tại sao người ta lại trả về?
- Cái giống nó thế đấy ạ, thưa Công tước - Người gác vừa nói: vừa mỉm
một nụ cười khinh bỉ. - Cô nàng lăng nhăng với một viên y sĩ, và đã bị bác
sĩ chủ nhiệm đuổi. Nekhliudov không ngờ Maxlova và đời sống tinh thần
của nàng lại gần gũi với chàng đến như vậy. Nghe tin đó, chàng sững sờ.
Chàng có cảm giác như đột nhiên được tin bị một tai hoạ lớn. Chàng đau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.