PHỤC SINH - Trang 443

Lev Tolstoy

PHỤC SINH

Dịch giả : Vũ Đình Phòng, Phùng Uông

Chương 95

Nekhliudov bước nhanh theo đoàn tù. Tuy chỉ mặc quần áo mỏng, và khoác
áo ngoài một chiếc áo choàng phong phanh, mà chàng vẫn thấy nóng ghê
gớm, nhất là vì bụi bậm và cái không khí im lìm, nóng như thiêu như đốt
của đường phố làm chàng ngột ngạt cả người. Đi được độ khoảng ba trăm
thước, chàng lại lên xe vượt lên trước đoàn tù. Ngồi trong xe đi giữa
đường, chàng lại càng thấy nóng hơn.
Chàng cố nhớ lại những ý nghĩ của mình về cuộc nói chuyện ngày hôm qua
với người anh rể, nhưng giờ đây, những ý nghĩ đó không còn làm chàng
xúc động như ban sáng nữa. Nó đã bị lấn át vì những ấn tượng trước cảnh
đoàn tù khởi hành và lũ lượt kéo nhau đi. Nhưng cái chính là vì trời nóng
bức khó chịu quá.
Chàng nhìn thấy ở cạnh một cái hàng rào, dưới bóng cây có hai cậu học
sinh trung học, đầu trần, đứng trước mặt một người hàng kem rong đang
quỳ xuống bán hàng.
Một cậu ăn ngon lành, đang mút một chiếc thìa nhỏ bằng sừng, còn một cậu
đang đợi cái cốc người bán kem đắp đầy lên quá miệng một chất màu vàng.
- Gần ở đây có chỗ nào giải khát không nhỉ? - Nekhliudov hỏi người đánh
xe, chàng thấy khát không chịu được.
- Có một cái quán cũng tốt, ở gần ngay kia ạ, - anh đánh xe trả lời và đến
góc phố, anh ta rẽ quặt sang, đưa Nekhliudov đến trước một cửa hiệu trên
treo một tấm biển lớn.
Người chủ quán béo húp híp, mặc áo sơ-mi trần, đang ở đằng sau quầy
hàng; hai anh hầu bàn bận áo choàng màu cháo lòng, vì vắng khách nên
đang ngồi chơi ở bàn; thấy người khách bất thường vào, họ tò mò nhìn rồi
đứng dậy đón tiếp. Nekhliudov gọi một chai soda và ngồi vào một chiếc
bàn nhỏ có phủ khăn bàn, ở xa cửa sổ.
Có hai người đàn ông đang ngồi trước một bộ ấm chén uống trà, họ vừa lau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.