PHỤC SINH - Trang 473

từ lâu rồi". Cô ta không nói gì nữa. Chúng tôi về tới nhà. Cô ta sụp xuống
chân mẹ tôi. Bà cụ nói: "Chúa tha thứ cho con!". Còn bố tôi ông cụ chào và
bảo cô ta: "Chuyện đã qua rồi nhắc lại có ích gì đâu. Hai vợ chồng mày,
hãy ăn ở với nhau cho tử tế hơn con ạ, bây giờ không phải là lúc nói đến
chuyện ấy nữa. Phải lo thu hoạch mùa màng đi thôi. Ở đồng Xkorodino, có
một sào ruộng bón nhiều phân nên năm nay trời cho hắc mạch rất tốt, dùng
liềm không được, lúa chằng chịt với nhau đổ nằm rạp như dải giường cả
một lượt Phải gặt thôi. Hai vợ chồng mày, ngày mai đi mà gặt, con ạ!". Và
từ lúc đó, anh ạ, cô ta bắt tay vào công việc, làm hăng lắm, đến nỗi mọi
người phải ngạc nhiên. Năm đó, chúng tôi có ba mẫu ruộng thuê và, ơn
chúa, hắc mạch cũng như yến mạch, đều tốt chưa từng thấy. Tôi gặt, cô ta
bó, đôi khi cả hai chúng tôi cùng gặt. Làm ăn thì tôi thạo lắm, chẳng để
hỏng việc gì, nhưng cô ta làm còn thạo hơn tôi nhiều. Cô ta đã đảm, lại trẻ,
đang sức. Cô ta ham công việc đến nỗi, anh ạ, chính tôi phải ngăn cô ta lại.
Về đến nhà, những ngón tay phồng cả lên, cánh tay mỏi rời, phải nghỉ ngơi
chứ; ấy thế mà cô ta cơm cũng chẳng kịp ăn, còn chạy xuống nhà ngang
sửa soạn dây dợ cho sáng hôm sau. Thật là khác hẳn xưa!
- Thế đối với anh, cô ta có trở nên dịu dàng hơn không người làm vườn hỏi.
- Chuyện đó thì khỏi phải nói? Cô ta cứ dính chặt vào tôi như sơn ấy, hai
người như một. Tôi mới chớm nghĩ đến cái gì, là cô ta đoán ra ngay. Ngay
cả mẹ tôi, trước bà cụ giận là thế, mà bây giờ cũng phải nói: "Như con
Fedoxia nhà ta đã biến đổi thành một đứa nào khác hẳn, hoàn toàn khác".
Một hôm, chúng tôi đánh hai xe đi lượm lúa: hai vợ chồng tôi cùng ngồi
với nhau trên xe đi đầu. Tôi hỏi: "Fedoxia, làm sao em lại có thể nghĩ tới
chuyện ấy được?" - "Làm sao em lại có thể nghĩ tới à? Lúc đó em không
muốn ăn ở với anh. Em nghĩ thà chết còn hơn, sống như vậy không chịu
được". – "Thế bây giờ?" - "Bây giờ ư? Bây giờ thì mình ở trong trái tim em
rồi".
Taratx ngừng lại, mỉm một nụ cười sung sướng và lắc đầu ngạc nhiên:
- Gặt hái vừa xong, tôi đánh một xe gai đi ngâm, lúc trở về thì - anh ta lặng
đi, không nói, - có trát đòi cô ta ra toà. Còn chúng tôi thì cả đến cái duyên
do vì đâu mà vợ tôi phải ra toà, cũng đã quên rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.