Lev Tolstoy
PHỤC SINH
Dịch giả : Vũ Đình Phòng, Phùng Uông
Chương 101
Lúc chưa ra khỏi toa tàu, Nekhliudov đã thấy ở ngoài trước cửa ga có mấy
cỗ xe ngựa sang trọng thắng ba hoặc bốn con ngựa béo tốt, cổ đeo nhạc lắc
leng keng. Ra đứng trên sân ga ẩm ướt, đen sẫm vì đẫm nước mưa, chàng
nhìn thấy ở trước mặt những toa hạng nhất, một đám đông, trong đó nổi bật
lên một bà cao lớn, béo tốt, mình mặc áo mưa, đầu độ; mũ có điểm những
chiếc lông chim quỷ giá, và một anh thanh niên cao lênh khênh, đôi chân
leo khoeo, mình vận bộ quần áo đi đua xe đạp, tay dắt một con chó to béo,
cổ đeo một chiếc cổ-dề loại đắt tiền.
Đứng sau lưng hai người là gia nhân đầy tớ có mang ô và áo tơi ngắn, và
một anh xà-ích cũng ra đón. Ở tất cả bọn người ấy, từ người đàn bà to béo
đến anh xà-ích tay giữ vạt áo dài đều tỏ cái vẻ thung dung, đĩnh đạc, giàu
có phong lưu.
Lập tức có một đám người hiếu kỳ thấy giàu sang thì khúm núm, xun xoe
vây quanh lấy họ; thầy xếp ga đội mũ lưỡi trai đỏ, anh lính sen-đầm, một cô
gái gầy gò mặc bộ y phục Nga, cổ đeo chuỗi hạt thuỷ tinh (cứ mùa hè là cô
ta có mặt khi tàu đến), một thầy ký giây thép nhà ga và đông hành khách,
cả nam lẫn nữ.
Nekhliudov nhận ra anh thanh niên dắt chó là cậu học sinh trung học
Korsagin: còn bà to béo là em gái bà công tước, gia đình nhà Korsagin sẽ
đến ở nhờ ấp bà ta. Viên xa trưởng lon vàng lấp lánh, giầy bóng loá, mở
cửa toa xe và cung kính giữ cánh cửa, trong khi đó thì Filip và một người
phu mặc tạp dề trắng, thận trọng kiệu bà công tước mặt dài như mặt ngựa,
ngồi trong chiếc ghế bành xuống. Hai chị em ôm lấy nhau hôn, người ta
nghe thấy những cái tiếng Pháp trao đổi hỏi xem bà công tước sẽ đi xe mui
trần hay xe mui kín; đoàn người tiến ra phía cửa ga, đi sau rốt là người nữ
tỳ tóc uốn quăn từng món, mang mấy chiếc dù và cái túi bằng da.
Nekhliudov không muốn gặp mặt họ để khỏi phải chào chia tay một lần