Lev Tolstoy
PHỤC SINH
Dịch giả : Vũ Đình Phòng, Phùng Uông
Chương 102
Maxlova cùng với đoàn tù đã đi được chừng năm ngàn dặm. Nàng cùng các
tù nhân thường phạm khác đi bằng xe lửa và tàu thuỷ đến tận Perm. Đến
đây, Nekhliudov mới xin được cho nàng chuyển sang cùng đi với tù chính
trị theo lời khuyên của Vera Bogodukhovxkaia cũng ở trong đám nầy.
Cuộc hành trình đến Perm, đối với Maxlova thật là vất vả cả về thể xác lẫn
tinh thần; về thể xác, vì phải chen chúc, chật chội, bẩn thỉu và vì lũ rệp ghê
tởm không lúc nào để cho yên; về tinh thần, vì lũ đàn ông, cũng đáng ghét
như rận rệp, mặc dầu hết mỗi chặng lại đổi một bọn khác; ở đâu cũng vậy
chúng bám lấy, quấy rầy không để cho nàng yên. Giữa tù nhân nữ và tù
nhân nam cùng cai tù và lính áp giải, từ lâu vẫn có cái tệ nạn dâm ô bừa
bãi, thành thử một người đàn bà, nhất là đàn bà trẻ, nếu không muốn lợi
dụng nữ tính của mình, thì lúc nào cũng phải cảnh giác.
Mà khi người ta lúc nào cũng sợ hãi và phải đề phòng thì thật là khổ; nhất
là Maxlova lại đặc biệt hay bị tấn công, vì nhan sắc, và quá khứ của nàng ai
cũng biết. Đối với những lời ve vãn của bọn đàn ông, bây giờ nàng cương
quyết cự tuyệt; điều đó chẳng những khiến chúng phật lòng mà còn căm tức
nữa. Nhưng tình cảm của nàng có đỡ gay đôi chút là nhờ nàng gần gũi với
Fedoxia và Taratx; anh nầy được tin vợ thường bị trêu chọc nên đã tự
nguyện xin được ở tù để có thể che chở cho vợ, và từ Nizni, anh ta đi cùng
với tù nhân như một tội phạm.
Từ khi Maxlova được chuyển sang bộ phận tù chính trị, tình cảnh của nàng
về mọi mặt dễ chịu hơn nhiều.
Không kể tù chính trị được ở những chỗ dễ chịu hơn, được ăn ngon hơn, bị
hành hạ bớt thậm tệ hơn, Maxlova được chuyển sang đi với tù chính trị còn
thấy dễ chịu hơn nhiều ở chỗ nàng không còn bị đàn ông quấy nhiễu và có
thể sống không bị người ta luôn luôn nhắc đến quãng đời cũ của mình,
quãng đời mà giờ đây nàng chỉ muốn quên phắt đi. Nhưng điểm ích lợi nhất