Lev Tolstoy
PHỤC SINH
Dịch giả : Vũ Đình Phòng, Phùng Uông
Chương 103
Khi tới nơi, Maria Paplovna và Katiusa thấy tên sĩ quan, một gã lực lưỡng,
có bộ râu mép dài vàng hoe, đương cau có và lấy tay trái xoa lòng bàn tay
phải bị đau vì hắn vừa đấm vào mặt một người tù, miệng không ngớt văng
lời chửi bới tục tĩu thô bỉ. Trước mặt hắn là một người tù cao, gầy, đầu cạo
trọc một nửa, mình mặc một áo choàng ngắn cũn cỡn và một manh quần
còn ngắn hơn nữa; một tay anh ta lau mặt bị đánh vấy đầy máu còn một tay
bế đứa con gái nhỏ quấn trong một chiếc khăn đang kêu thét lên.
- Tao sẽ dạy mày (chửi tục tĩu) giở lý sự (lại chửi).
- Quẳng con bé cho bọn đàn bà, - tên sĩ quan quát, - xích tay nó lại.
Người tù nầy bị làng trục xuất đẩy đi. Đến Tomxk, vợ anh ta mắc bệnh
chấy rận rồi chết, để lại cho anh một đứa con gái. Suốt từ Tomxk, anh phải
ẵm con mà đi. Khi tên sĩ quan ra lệnh xích tay anh lại, anh nói nếu bị xích
tay, anh không ẵm được con. Nghe những lý lẽ của những trình bày, tên sĩ
quan gặp lúc có chuyện bực mình, ừ giao cho người ta.
- Lại đây với chị nào, - Maria vừa nói vừa giơ tay định đón lấy đứa bé.
Nhưng đứa bé trong tay người lính cứ nhoài về phía bố nó, miệng không
ngớt kêu khóc. Nó không theo Maria.
- Thong thả, chị Maria, - Maxlova vừa rút ở trong bọc ra một cái bánh, vừa
nói - nó sẽ theo tôi cho mà xem.
Đứa trẻ vốn quen Maxlova. Nhìn thấy người quen và cái bánh, nó theo
ngay.
Tất cả yên lặng. Người ta mở cổng, đoàn tù đi ra ngoài vội xếp hàng lại.
Lại đếm một lần nữa. Hành lý xếp lên xe và buộc lại, tù yếu cũng được
ngồi xe. Maxlova ẵm đứa bé, ngồi gần Fedoxia và đám phụ nữ. Suốt từ nãy,
Ximonxon cứ đứng lẳng lặng nhìn mọi việc xảy ra, lúc nầy mới quả quyết
bước lại gần tên sĩ quan; hắn ra lệnh xong xuôi đương định bước lên xe,
Ximonxon nói: