và những quả khí cầu gì đó. Phải, ta trèo lên những chiếc khí cầu đó và dội
bom xuống đầu chúng, giết chúng như giết rận ấy, cho chúng tiệt giống đi
mới thôi. Phải, vì… - Anh định nói tiếp nhưng mặt anh đỏ lên và ho nhiều
hơn trước; một dòng máu bắn vọt từ trong miệng ra.
Nabatov chạy đi lấy ít tuyết. Maria Paplovna đem mấy giọt thuốc biệt thảo
cho anh uống, nhưng anh lấy hai bàn tay gầy guộc, trắng nhợt đẩy ra,
miệng anh thở hổn hển, mặt nhăn lại. Khi tuyết và nước lạnh đã làm anh
dịu đi một chút, người ta đưa anh lên giường đi ngủ thì Nekhliudov chào từ
biệt mọi người, cùng đi ra với viên quản vẫn đứng chờ chàng ở ngoài từ
nãy.
Bây giờ đám tù thường phạm đã im lặng, phần lớn đã đi ngủ. Trong phòng,
người nằm trên giường, kẻ dưới gậm và cả ở lối đi nữa, nhưng vẫn không
đủ chỗ, có một số phải ra hành lang nằm, đầu gối lên các bọc hành lý, trùm
áo choàng ướt lên người.
Tiếng ngáy, tiếng rên rỉ, tiếng nói mê lọt qua cửa để mở ra ngoài hành lang.
Từng đống người mặc quần áo tù nằm ngổn ngang, chỉ còn vài người thức
trong phòng dành cho những người không vợ; họ ngồi trong một góc dưới
ánh một ngọn nến, khi thấy viên quản, họ tắt phụt đi; và một ông già trần
truồng ngồi dưới ánh đèn ở hành lang đương lần bắt rận ở áo lót. Không khí
hôi hám trong buồng tù chính trị như lại còn là trong sạch, so với không khí
nồng nặc và khó thở ở đây. Ngọn đèn bốc khói lù mù như chiếu qua một
màn sương mờ. Không khí thật khó thở. Khi đi dọc hành lang, nếu không
muốn giẫm phải hay bị vướng vào chân người nằm thì phải nhìn cẩn thận
xem chỗ nào trống mà đặt chân xuống. Có ba người, chắc là không tìm
được chỗ nằm trong hành lang, phải nằm ngay lối cửa đi vào, cạnh cái
thùng phân có kẽ nứt đang rỉ nước. Một người là ông già lẩn thẩn,
Nekhliudov vẫn nhìn thấy ở dọc đường. Người thứ hai là một đứa con trai
độ lên mười; nó nằm giữa hai người tù khác, bàn tay để dưới má, đầu ghếch
lên chân một người.
Khi ra khỏi cửa, Nekhliudov dừng lại hít mạnh một hơi dài cho không khí
lạnh vào căng lồng ngực.