Lev Tolstoy
PHỤC SINH
Dịch giả : Vũ Đình Phòng, Phùng Uông
Chương 119
Khi Nekhliudov theo Katiusa trở về buồng giam tù đàn ông, anh thấy ai nấy
đều đang sửng sốt. Nabatov hay đi la cà, liên hệ với mọi người và nhận xét
mọi sự, vừa mới đem về một tin làm mọi người kinh dị. Số là anh ta vừa
mới tìm thấy trên một bức tường, một mảnh giấy có chữ viết của nhà cách
mạng Petlin, bị án khổ sai, mà mọi người đều tưởng đã đến miền Kara(1) từ
lâu rồi, nhưng nay bỗng nhiên hoá ra là anh ta vừa mới qua đây, đi theo
đường nầy, và là một tù chính trị duy nhất lẫn trong đám tù thường phạm.
Mảnh giấy ghi: "Ngày 17 tháng tám, tôi bị giải đi một mình với tù thường
phạm. Cùng bị giải đi với tôi có Nevrov, nhưng anh ta đã thắt cổ chết trong
nhà giam điên ở Kazan. Tôi vẫn mạnh khỏe, tinh thần sảng khoái và hy
vọng mọi sự sẽ tốt hơn".
Mọi người bàn tán về hoàn cảnh của Petlin và lý do vì sao Nevrov tự tử.
Chỉ có Krinxov ngồi lặng yên, vẻ tư lự đôi mắt long lanh nhìn chăm chắm
phía trước mặt.
- Nhà tôi nói là khi còn bị giam ở pháo đài Petropalovxkaia, Nevrov đã
nhìn thấy ma, - Ranxeva nói.
- Phải, anh ta là một thi sĩ, một người mơ mộng.
- Những con người đó không chịu được cực hình bị giam một mình, -
Novotvorov nói. - Khi tôi bị giam riêng một chỗ, tôi không bao giờ để thả
lỏng trí tưởng tượng, tôi phân bố thời gian một cách có hệ thống, nên bao
giờ tôi cũng chịu đựng được rất cừ.
- Có gì mà không chịu được? Nhiều lần tôi bị bắt, tôi lại thấy rất vui, -
Nabatov nói, giọng vui vẻ, anh ta có ý muốn làm tan cái không khí buồn tẻ
của mọi người. - Trước kia sợ đủ mọi thứ: sợ bị bắt, sợ làm liên luỵ đến
người khác, sợ làm hỏng công việc, đến khi bị bắt thì hết trách nhiệm, có
thể nghỉ ngơi, chỉ còn ngồi đấy và hút thuốc.
- Anh biết rõ anh ta phải không? - Maria Paplovna hỏi, đưa mắt lo ngại