Lev Tolstoy
PHỤC SINH
Dịch giả : Vũ Đình Phòng, Phùng Uông
Chương 122
Nekhliudov đứng ở mép phà, nhìn dòng sông rộng chảy xiết. Trong óc
chàng lởn vởn hai hình ảnh: một là cái đầu lắc lư của Krinxov đang hấp hối
trong căm hờn; hai là hình ảnh Katiusa phấn khởi bước đi trên đường, bên
cạnh Ximonxon. Hình ảnh thứ nhất Krinxov sắp chết mà chưa đành lòng
chết - gây cho chàng một cảm tưởng nặng nề, buồn rầu: Hình ảnh thứ hai -
Katiusa phấn khởi đã chiếm được tình yêu của một người như Ximonxon
và hiện giờ đã tìm được một con đường chính đáng, vững vàng, chắc chắn,
đâng lẽ phải gây cho chàng một cảm tưởng vui mừng mới phải, thế mà trái
lại nó làm cho Nekhliudov thấy lòng nặng nề mà chàng không thể nào trấn
áp được.
Từ thành phố, tiếng một chiếc chuông đồng hồ lớn lướt trên mặt nước ngân
nga vọng tới. Người đánh xe ngựa đứng bên cạnh chàng và những người
khác trên phà lần lượt ngả mũ và làm dấu, chỉ trừ có một ông già lùn đầu
tóc rối bù, đứng cạnh thành phà từ trước mà Nekhliudov không để ý. Ông
già không làm dấu, mà lại ngẩng đầu lên nhìn Nekhliudov. Ông cụ mặc một
cái áo ngoài vá rách mướp, một chiếc quần dạ và đi một đôi giầy nát và
cũng vá víu. Lưng ông cụ đeo một cái bị, đầu đội chiếc mũ cao bằng da thú
đã trơ hết tuyết.
- Sao cụ lại không cầu nguyện thế - Người đánh xe cho Nekhliudov đội lại
cái mũ lưỡi trai, hỏi ông già. - Cụ chưa được rửa tội chắc?
- Cầu nguyện à? Cầu ai kia chứ? - ông già đầu bù liền dằn từng tiếng đáp
lại, giọng quả quyết.
- Lại còn cầu ai? Cầu Chúa chứ còn cầu ai nữa, - người đánh xe nói, giọng
mỉa mai.
- Thế anh hãy chỉ cho lão xem Chúa của anh ở đâu?
Trong giọng nói và vẻ mặt của ông già có cái gì nghiêm trang và rắn rỏi
làm người lái xe cảm thấy mình đang nói chuyện với một con người kiên