PHƯƠNG NÀO BÌNH YÊN - Trang 35

Trong nhà, Tía Nhan thì thầm với bác Cả :
- Chắc hổng phải đụng độ đâu. Lính đi hành quân đó.
- Hay mình mở cửa ra đi, không thôi mệt à nghe.
Nói thì nói nhưng vẫn không có ai chịu rời khỏi chỗ mình.
Một nỗi lo ngại vẩn vơ, một chút thăm dò làm chùn bước.
- Thôi, anh Cả nói lớn là có dân ở đây đi anh Cả.
Bà Hai Kiên giục lão Cả Bửng. Vừa lúc đó, tiếng chân đã rầm rập bên
ngoài.
- Ở đây ngó bộ có người chuẩn úy à. Em thấy có dấu chân.
- Im lặng, dàn rộng ra hai bên đi. Thằng Nhân lên tiếng hỏi ai ở trỏng.
- Ai trong nhà, lên tiếng không chúng tôi nổ súng.
Tiếng súng lên đạn rắc rắc. Nhan muốn đứng tim, miệng địng kêu lên
nhưng sao hai quai hàm cứng nhắc. Bà Tư la lên thất thanh :
- Mấy anh lính ui, có bà con trong ni nè. Ðừng có bắn để tụi tui mở cửa.
Anh Cả mở cửa đi anh Cả.
Lão Cả Bửng nhanh nhẹn đứng dậy mở tung cánh phên liếp. Thuận tay lão
kéo thằng Lời và Nhan ra phía trước, đến bà Hai Kiên rồi lần lượt từng
người. Nắng buổi sáng chiếu lấp loáng lên mặt Nhan ? Nhan phải nhắm
mắt lại cho đỡ chói.
- Trời đất, có chừng nầy người mà tụi tui tưởng địch chứ. May mấy bác ra
chớ không thôi thì mệt. Mà sao lại trốn ở trỏng. Làng nầy còn bao nhiêu gia
đình bác.
Nhan nhìn người lính trẻ trước mặt mình. Bộ quần áo màu xanh đậm,
những gương mặt rám nắng, những câu nói xen lẫn. Như một đám đông.
Như ngày nào ngôi làng hoang chưa bừng tiếng súng.
- Dạ, làng nầy chỉ còn bấy nhiêu người ở lại hà… Tụi nầy vì già cả, yếu
đuối, lại nghèo không bà con quen thuộc nên ở lại đây lây lất cho qua ngày
chờ bà con về.
Người lính hỏi bác Cả lúc nãy dường như là người chỉ huy toán lính khoát
tay ra hiệu cho mấy người kia đi bọc sau nhà.Còn lại một mình, anh cười
hỏi Nhan :
- Chắc cô là con của một trong mấy người ở lại phải không ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.