PHƯƠNG NÀO BÌNH YÊN - Trang 60

- Chị hỏi lảng nhách, ảnh đi một mình chớ bộ ảnh kéo cả tiểu đoàn tới hay
sao ?
Nhan cười :
- Vậy mà tao nói với mầy là ảnh đi với một người nữa đó.
Thằng Lời kênh mặt :
- Ảnh đi một mình. Chị cá không ?
Nhan nói khích :
- Tao sợ mầy hổng dám cá chớ.
- Em mà hổng dám cá. Em cũng tâm lý lắm chớ chị tưởng bở hả.
- Ðược rồi, cá thì cá.
Thằng Lời đưa tay ra dấu :
- Một hộp bánh trái cây nghe.
Nhan lườm em :
- Cha sang dữ há. Rủi thua thì sao ?
- Thua thì chị được chớ. Nhưng sức mấy mà thua. Ðể chị coi.
Con đường dài lướt mau theo câu chuyện của hai chị em. Nơi hẹn là bóng
mát của một cây da khá lớn ở ngay cạnh bờ lạch. Bóng mát tỏa xuống che
màu đục của dòng nước róc rách chảy qua kẽ mấy tảng đá màu vàng xám
rong rêu.
Nghi vẫn chưa tới. Nhan thất vọng đặt cái nơm xuống và gieo mình nặng
nề lên nền cỏ ấm. Thằng Lời ngả mình bên cạnh, đầu gối lên một rễ cây lồi
khỏi mặt đất, cong vòng hấp háy nhìn trời.
Một đám mây che nắng làm cả khoảng trời mát lại. Nhan lẩm bẩm :
- Cái anh nầy chuyên môn trễ.
Thằng Lời lên tiếng :
- Tại chị ra sớm chớ bộ. Ðể coi, chút nữa, ảnh ra ngay bây giờ.
Nhan cũng thầm công nhận lời em là đúng. Nhưng nàng vẫn nghe lòng giận
giận làm sao ấy. Ðể quên đi giờ phút chờ đợi nôn nao, Nhan lúi húi sửa lại
mấy chỗ nơm sắp bị bung ra.
- Chị Nhan à. Rồi em cũng đi lính cho coi. Ðược không chị ?
Nhan nhếch mép cười nửa miệng :
- Ðược chớ sao không được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.