PHƯƠNG NÀO BÌNH YÊN - Trang 82

cười hồn nhiên của nàng. Giọng cười pha lẫn chút chịu đựng cay đắng của
người dân quê trong thời binh lửa. Nghi nhắm mắt lại.
“Khi tôi về, con chim ca lời ca tình ái. Lũ thiếu nhi đã hát mừng cho đời
thịnh trị. Dù còn yếu cũng nhoài mình vồ lấy tình yêu.
Khi tôi về, khi tôi về cuộc đời xuôi chảy, bóng trăng xưa soi trên lối mòn,
có rừng cây ấm vì nhiều thương nhớ, có người yêu cũ nằm chờ bên gối. Và
khi thức dậy, tôi tìm thấy tôi…”

Mối xót xa hờn tủi đè nặng lên lồng ngực. So với lời ca, Nghi thấy mình
mất mát nhiều quá. Hãy xem như một giấc mơ, Nghi tự nhủ thầm với lòng.
Nhưng không được, Nhan là một thực thể, cũng như chiến tranh đã qua
mấy lần trên mảnh đất nầy là một chuyện có thực. Tình yêu của Nghi với
Nhan là một chuyện có thực.
Bây giờ, chiến tranh đã qua, Nghi trở lại tìm nàng. Bởi tình yêu không phai
tàn như chiến tranh, bởi tình yêu không dễ quên như thù hận nên Nghi trở
lại, nhưng sao Nhan không đợi chàng. Nghi ngẩn ngơ với bao câu hỏi trong
đầu. Chàng như mỏi mệt. Chiếc xách tay đen đủi vô tri, im lìm với đêm
đen. Chỉ có sao trên trời nhấp nháy như những câu nói thầm, và bên dưới
chiếc máy thu thanh, món quà cho Nhan vẫn tiếp tục bài hát ca ngợi thanh
bình.
“Khi tôi về. Khi tôi về…”

Kim Hài

(Tháng 7 – 73)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.