PHƯƠNG PHÁP GIÁO DỤC MONTESSORI - Trang 283

triển trí tuệ của những “tính máy móc” này. Nếu như ngôn ngữ nói có được
sự phát triển thông qua luyện tập đối với các loại cơ chế của nó và thông qua
cảm nhận tri giác để có được sự phong phú, thì tiếng nói biểu đạt lại thông
qua não bộ để phát triển, thông qua văn hoá trí tuệ để được làm phong phú
thêm.

Trở lại với biểu đồ tiếng nói, chúng ta có thể nhìn thấy trên đường ranh

giới của ngôn ngữ cấp thấp là tiếng nói biểu đạt – D. Từ đây có thể khiến
nảy sinh “mong muốn vận động” đối với từ ngữ, từ đó tạo thành ngôn ngữ
nói để biểu đạt suy nghĩ của con người (hình 4).

Dưới ảnh hưởng của những định kiến, cho đến nay con người vẫn cho

rằng ngôn ngữ viết nên can thiệp vào sự phát triển của tiếng nói. Ngôn ngữ
viết được xem là phương pháp hợp lí duy nhất để biểu đạt văn hoá cũng như
tiến hành phân tích ngữ pháp và cú pháp. Do ngôn ngữ nói là thứ vô hình, vì
vậy người ta cho rằng chỉ khi dựa vào thứ ngôn ngữ chuẩn mực, ổn định có
thể tiến hành phân tích được – ví dụ như ngôn ngữ viết – thì trí tuệ của con
người mới có khả năng phát triển.

Chúng tôi thừa nhận rằng, viết là một phương thức giáo dục quan trọng,

thậm chí không thể thiếu được, bởi vì phương thức này đã đem suy nghĩ của
con người chuyển hoá thành lời văn để có thể phân tích được câu chữ, có thể
mãi mãi lưu giữ lại trong sách vở và tuỳ ý sử dụng. Nhưng tại sao chúng ta
không nhận ra một thực tế là, việc viết cũng đảm đương một nhiệm vụ tương
đối khiêm tốn, đó là ghi lại những từ ngữ đại diện cho cảm nhận tri giác và
đem phân tích thành những tiếng nói khác nhau?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.